Sau khi Ly Đồ tốt nghiệp thì chưa từng quay về trường học lần nào, vì thế Bí Uyên liền mang anh dạo qua một vòng. Cổng phía tây trường vẫn với phong cách cổ xưa như trước là nơi du khách tranh nhau chụp ảnh chung, người đi đường tới lui như thoi đưa cũng vẫn dừng chân ven hồ như trước, hai người đi một chút rồi lại dừng nên thời gian trôi qua cũng khá nhanh.
“Tiểu Uyên, cẩn thận.” Chiếc xe con lướt sát bên người cậu, Ly Đồ vội túm hai cánh tay đưa Bí Uyên đang lắc lư giữa đường kéo về bên cạnh anh.
Cách đó không xa ở đằng trước truyền tới tiếng thở dài bất đắc dĩ của một nam sinh: “Nhóc ơi, em đi đường luôn không nhìn xa.” Nữ sinh kia bị nam sinh nắm tay nửa làm nũng nửa bốc đồng lầm bầm: “Không phải có anh ở đây sao, lúc em một mình cũng sẽ tự cẩn thận mà.”
Bí Uyên mặt đỏ hồng rút cánh tay khỏi tay Ly Đồ: “Cảm ơn, cảm ơn sư huynh.”
Ly Đồ mỉm cười. Lúc này hai người đúng lúc tản bộ qua khu ký túc xá, bàn bóng bàn ngoài trời bị không ít bạn học vây quanh. Bí Uyên không chịu lê bước nữa.
“Muốn chơi à?” Ly Đồ cũng dừng lại theo.
“Khi còn bé bình thường hay chơi, bây giờ lại rất ít có cơ hội chơi nó.” Bí Uyên cười cười tiếc nuối, theo thể trạng tương đối đơn bạc, loại hoạt động thể dục thể thao như bóng rổ bóng đá va chạm này, Bí Uyên rất ít khi tham dự. Thật ra thì bóng bàn và cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-phoi-chi-1-chuyen-1-nguoi-tu-tu-du-va-bi-du/3092000/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.