Sau khi lấy được thanh kiếm và đánh tan bọn quỷ khí trong rừng trúc, thì tuyết cũng đã bắt đầu ngừng rơi rồi tan dần. Có lẽ mọi chuyện đã bắt đầu quay trở về quỹ đạo thực sự của nó.
Hạ Nhiên ôm Phi Phi vào lòng, vuốt vuốt lông nó. Quả thật không thể ngờ được, Phi Phi thường ngày nhát gan đến thế mà lúc đó lại dám nhào ra cứu nàng và Khương Vũ. Hạ Nhiên nhìn nó lại buồn cười, vì đến bây giờ con chó ngốc này vẫn còn run cầm cập, nàng nhỏ giọng nói với nó.
"Phi Phi hôm nay quả thật rất dũng cảm đó nha, rất tốt, rất tốt, đúng là một hảo hán!"
Nghe nàng nói, không biết Phi Phi có hiểu gì hay không, nó le lưỡi ra liếm liếm tay của Hạ Nhiên, nàng phì cười, rồi nhanh bước đi đến Khương Vũ đang yên lặng đi phía trước.
"Khương Vũ huynh, thanh kiếm này lợi hại lắm sao, gây ra biết bao nhiêu chuyện thế này."
Khương Vũ nói: "Không phải do thanh kiếm này gây ra."
Hạ Nhiên nhíu mày: "Vậy là do bọn yêu ma kia tác oai tác quái à?"
Khương Vũ: "Cũng....không hẳn."
Hạ Nhiên gãi gãi đầu: "Vậy thì thế nào, tại sao mọi chuyện lại như thế?"
Khương Vũ nhìn nàng rồi từ từ giải thích cặn kẽ mọi việc.
Thanh kiếm này đã hấp thụ linh khí của trời đất đề tìm về sức mạnh thực sự của mình, tảng đá kia cũng không thể kiềm hãm được sức mạnh đó nữa nên đã bị vỡ tan. Nhưng tảng đá này được hình thành giống như một lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-nhan-ki/3464495/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.