Kết thúc cuộc gọi, theo thói quen Hứa Điềm mở khung thoại với Từ Chính Thanh ra xem.
Anh đã trả lời, giọng điệu đúng kiểu theo xử lý theo phép công: "Vấn đề gì?"
Hứa Điềm rút ra vài câu hỏi nghi vấn, Từ Chính Thanh có nề nếp nhắn tin trả lời.
Đúng là làm bộ làm tịch, hình như Hứa Điềm muốn bật cười.
Mấy lần hỏi qua hỏi lại xong, Hứa Điềm đầu hàng, hỏi việc riêng tư: "Anh đang làm gì?"
Vì thế Từ Chính Thanh chụp một tấm ảnh gửi sang, ảnh chụp nửa màn hình laptop, đầu ngón tay người đàn ông dừng trên bàn phím, nút phím màu đen làm cho ngón tay thon dài trắng nõn, đường cong ấm áp.
"Còn em?" Từ Chính Thanh hỏi lại.
Hứa Điềm chụp ảnh tự sướng, nhưng cô mặc áo ngủ tương đối rộng rãi, cameras chuyển qua, ngoài gương mặt Hứa Điềm đang tươi cười, còn nửa bộ ngực chưa được kéo áo lên tử tế.
Hứa Điềm theo bản năng buông tay ra để chỉnh lại cúc áo, vừa chạm vào, cô liền nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch trái ngược hoàn toàn với hành động ban đầu.Cô không ngoan ngoãn cài cúc mà còn cố tình cởi thêm vài chiếc cúc áo, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đùa giỡn với núm vú mềm mại hồng hào rồi ấn nút chụp ảnh.
Bộ đồ ngủ vải lanh màu xanh đậm, bộ ngực trắng như sữa, núm vú hồng hào đang cứng lại, đầu ngón tay che phủ, như muốn vừa che lại vừa đùa giỡn.
Thậm chí Từ Chính Thanh hoài nghi mình làm việc lâu nên hoa mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-ngot-ngao/3334563/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.