"Tôi muốn nghe anh rên giường." Hứa Điềm vừa ngại ngùng vừa hưng phấn nói.
Từ Chính Thanh nghe xong lại im lặng.
Một người đàn ông lớn tuổi...rên giường....
Thành thật mà nói, lúc ở trên giường không kìm lòng được, âm thanh phát ra như thế nào đều là bình thường, là chuyện thường tình của con người. Chỉ là anh nghiêm túc như vậy mà đồng ý lát nữa rên giường cho Hứa Điềm...
Tuy rằng tuổi này rồi nhưng Từ Chính Thanh vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng...
Hứa Điềm đang nhìn anh khó xử, cũng không thúc giục, chỉ xấu xa nói:
"Anh từ từ nghĩ ngợi, tôi với quần áo tùy gọi tùy đến."
Cô xoay người muốn đi, lại bị kéo trở về.
Lúc người bị chặn ngang bế lên, khóe môi Hứa Điềm giương cao cao: "Nghĩ kỹ rồi?"
Từ Chính Thanh không hé răng, khiêng cô đi về phía giường, sau đó dùng sức ném lên giường.
Âm thanh Từ Chính Thanh khàn khàn: "Chờ tôi tắm rửa."
Hứa Điềm cam chịu lúc này anh đang thỏa hiệp, cô nhịn không được tưởng tượng.
Ngày thường Từ Chính Thanh ở trên giường nói cũng không nhiều lắm, ngoài giao lưu bên ngoài, về cơ bản đều vùi đầu dùng sức làm hùng hục, lúc nào cũng như nghẹn, dường như sẽ không bỏ qua cho Hứa Điềm, làm cô sống không bằng chết
Đến nỗi mỗi lần rên giường, anh sẽ ngẫu nhiên phát ra một hai tiếng than nhẹ ngắn ngủi khi sướng không chịu được. Hứa Điềm không xác định được đó có phải là rên giường hay không, nhưng đã gợi cảm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-ngot-ngao/3327612/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.