Cẩu Tử
Ma nữ đã chết hơn một ngàn năm, khi chết tuổi chưa lớn lắm, mới chừng hai mươi. Ả đã quên vì sao ả chết, chết như thế nào, trước khi chết có thân phận gì. Ả mơ mơ hồ hồ làm lệ quỷ hơn một ngàn năm, hiện tại ở trong phòng Vưu Minh, hai tay vuốt tóc, bay tới bay lui dưới ánh đèn.
Vưu Minh nhẹ nhàng ho một tiếng, không nhìn đến gương mặt nữ quỷ: “Xin hỏi một chút, xưng hô thế nào?”
Thanh âm ma nữ vừa dịu dàng vừa nhỏ nhẹ: “Gọi nhân gia Tiểu Phượng là được.”
Vưu Minh: “Tiểu Phượng, cái kia, dù sao cô cũng là nữ nhân, tiếp tục ở lại trong phòng tôi có chút không hay cho lắm?”
Tiểu Phượng không hiểu nói: “Thế nhưng ‘Hắn’ nói với ta, muốn ta ở bên cạnh bảo vệ ngươi, ngươi xem, ta còn đặc biệt bắt hai con quỷ để ăn, mài răng cho nhọn.” Ả nhe răng trợn mắt dí sát vào, muốn Vưu Minh nhìn thấy răng nanh to sắc của ả.
Vưu Minh: “… Bảo vệ bên cạnh, kỳ thực tôi cũng không có gặp chuyện gì nguy hiểm.”
Tiểu Phượng: “Đó cũng không nhất định, ngươi rất yếu, yếu hơn so với quỷ.”
Vưu Minh gật đầu: “Cô nói đúng.”
Tiểu Phượng cao hứng, tóc tai dựng thẳng đứng, lộ ra vết bớt to trên mặt cùng đôi mắt đỏ quái dị, ả tưởng rằng rất đẹp, thở dài: “Làm quỷ không tốt ở chỗ là không thể soi gương.”
—— Vưu Minh cho rằng không soi được gương mới là tốt nhất.
Vưu Minh: “Các người những thứ này… Ừm… Lệ quỷ ngàn năm, vì sao lại đi theo Giang Dư An?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/765222/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.