Cây cối trên núi bị gió thổi nghiêng trái ngã phải, dưới chân núi còn có thể nghe được tiếng côn trùng kêu, đến đỉnh núi lại hoàn toàn không nghe thấy, mây đen trên đỉnh đầu càng thu càng dày đặc, nặng trình trịnh như muốn rơi xuống.
Gió thổi Sát y trên người Vưu Minh tung bay, Sát y tựa như áo choàng, ở phía sau cổ vũ cho Vưu Minh.
Khổng Đăng trong tay Dương Vinh Bảo phát ra ánh sáng ảm đạm.
Chú Trịnh leo lên cây, tìm cho mình một vị trí quan sát tuyệt hảo.
Dương Vinh Bảo theo sát Vưu Minh, nuốt ngụm nước bọt: “Vưu ca… Anh có nắm chắc không?”
Vưu Minh chỉ nói: “Hơn lần trước.”
Dương Vinh Bảo sửng sốt, không biết mình có nên yên tâm hay không, hắn muốn sống trường cửu, chết già tại nhà, không muốn bỏ mạng sớm.
Một tiếng sét vang lên, mưa rào xối xả, chỉ là lần này không có chỗ trú mưa, chú Trịnh đành phải trượt từ trên cây xuống, đừng đểchưa bị quỷ giết chết đã bị sét đánh chết.
Vưu Minh và Dương Vinh Bảo cùng nhau đứng ở chỗ đất trống, chốc lát đã bị xối ướt không khác gì canh gà.
Vưu Minh lại không quan tâm, ánh mắt cậu chăm chú đặt trên người Giang Dư An.
Dường như Giang Dư An cũng cảm nhận được, anh quay đầu đối mặt với Vưu Minh.
Rõ ràng cách màn mưa, nhưng Vưu Minh lại như thấy Giang Dư An đang cười.
Đó là nụ cười định liệu trước, khiến Vưu Minh yên tâm không ít, yên tâm không có nghĩa là không khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312771/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.