Người gỗ được Dương Hiên vẽ ngũ quan cho, hai chấm đen là mắt, không có lông mày và mũi, miệng vẽ đang cười, ưu điểm duy nhất của tác phẩm này chính là dù vẽ có xấu người gỗ vẫn động được, nên người gỗ có thể bước đi và làm ra một vài động tác khác, chỉ là với cái mặt vô mi đại hiệp này mà ban đêm có ai nhìn thấy thì chắc sẽ bị dọa sợ chết khiếp.
Vưu Minh nghiêm túc nhìn người gỗ, nói: “Cậu nên vẽ lông mày cho anh ta.
”
Dương Hiên thở dài: “Tôi thử vẽ rồi, xấu lắm.
”
Vưu Minh bất động thanh sắc khoe khoang: “Tôi và Dư An mua nhà mới, muốn đến ngồi chơi chút không?”
Cậu cường điệu nhấn mạnh ‘tôi và Dư An’.
Dương Hiên phản ứng trì độn, cao hứng nói: “Được nha, nhân tiện anh nhìn giúp tôi xem tình huống hiện tại của Thạch Đầu ra sao rồi.
”
Thạch Đầu ngồi trên tay Dương Hiên, nói: “Nghỉ ngơi một chút.
”
Vì Vưu Minh và Giang Dư An là đi bộ tới, nên lúc về cũng đi bộ về.
Dương Hiên đi bên cạnh Vưu Minh, không dám đi gần Giang Dư An, còn nhỏ giọng nói với Vưu Minh: “Bạn trai anh thoạt nhìn vô cùng khó gần.
”
Vưu Minh mỉm cười nói: “Cám ơn.
”
Dương Hiên một mặt mộng bức.
Tam trạng Vưu Minh không tệ, cậu thích loại khí chất đặc thù này của Giang Dư An.
Vưu Minh quay đầu nhìn Giang Dư An, nhu tình trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312762/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.