Người gỗ được Dương Hiên vẽ ngũ quan cho, hai chấm đen là mắt, không có lông mày và mũi, miệng vẽ đang cười, ưu điểm duy nhất của tác phẩm này chính là dù vẽ có xấu người gỗ vẫn động được, nên người gỗ có thể bước đi và làm ra một vài động tác khác, chỉ là với cái mặt vô mi đại hiệp này mà ban đêm có ai nhìn thấy thì chắc sẽ bị dọa sợ chết khiếp.
Vưu Minh nghiêm túc nhìn người gỗ, nói: “Cậu nên vẽ lông mày cho anh ta.
”
Dương Hiên thở dài: “Tôi thử vẽ rồi, xấu lắm.
”
Vưu Minh bất động thanh sắc khoe khoang: “Tôi và Dư An mua nhà mới, muốn đến ngồi chơi chút không?”
Cậu cường điệu nhấn mạnh ‘tôi và Dư An’.
Dương Hiên phản ứng trì độn, cao hứng nói: “Được nha, nhân tiện anh nhìn giúp tôi xem tình huống hiện tại của Thạch Đầu ra sao rồi.
”
Thạch Đầu ngồi trên tay Dương Hiên, nói: “Nghỉ ngơi một chút.
”
Vì Vưu Minh và Giang Dư An là đi bộ tới, nên lúc về cũng đi bộ về.
Dương Hiên đi bên cạnh Vưu Minh, không dám đi gần Giang Dư An, còn nhỏ giọng nói với Vưu Minh: “Bạn trai anh thoạt nhìn vô cùng khó gần.
”
Vưu Minh mỉm cười nói: “Cám ơn.
”
Dương Hiên một mặt mộng bức.
Tam trạng Vưu Minh không tệ, cậu thích loại khí chất đặc thù này của Giang Dư An.
Vưu Minh quay đầu nhìn Giang Dư An, nhu tình trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
Giang Dư An ho nhẹ một tiếng, kéo tay Vưu Minh lại.
Dương Hiên liếc nhìn bàn tay nắm lấy của hai người, lại nhìn người gỗ trong tay mình, lòng chua xót nắm lấy tay nhỏ của người gỗ, đáng tiếc tay người gỗ không có ngón tay, chỉ có thể vỗ vỗ lên lòng bàn tay mà thôi.
Khó khăn lắm mới có bạn trai, bạn trai lại còn ở ngay bên cạnh, nhưng lại không khác gì tự mình nói chuyện yêu đương.
Dương Hiên chỉ có thể rơi một giọt nước mắt chua xót cho bản thân, người yêu là mình tự chọn, có khóc lóc cũng phải yêu cho đến cùng.
“Ngọa tào! Thang máy riêng!”
“Ngọa tào! Bể bơi ngoài trời!”
Dương Hiên: “Vưu ca, tôi chua nha…”
Vưu Minh suy nghĩ một chút: “Chua? Tôi đi rót nước cho cậu?”
Dương Hiên liên tục xua tay: “Không cần không cần, ý tôi không phải vậy, ài… Vưu ca, căn phòng này của anh bao nhiêu tiền?”
Vưu Minh rót cho Dương Hiên ly nước trái cây, nghiêm túc nói: “Quên rồi.
”
Dương Hiên nghi hoặc: “Quên?”
Vưu Minh gật đầu: “Lực chú ý của tôi không đặt ở phòng ở.
”
Nói xong còn liếc nhìn Giang Dư An.
Hàm răng Dương Hiên bắt đầu ê ẩm.
Đây là đang ngược cẩu à?
Lúc này Dương Hiên mới nhớ đến mục đích đi theo đến đây, cậu ta để người gỗ xuống đất, vì có thể cử động, nên dù người gỗ đứng trước cửa cũng không có vẻ cứng ngắc.
Nhưng vì người gỗ là vật dùng tham khảo hội họa, nên cho dù bày ra tư thế gì cũng cảm giác như một giây sau sẽ ngã nhào ra đất, ưỡn à ưỡn ẹo.
“Anh ấy có thể khôi phục hình người được không?” Mặt Dương Hiên hơi hồng.
Vưu Minh lắc đầu: “Tôi không biết.
”
Dương Hiên thất vọng: “Thật sự không có cách nào à?”
Giang Dư An có cách, Vưu Minh không có, nhưng Vưu Minh không thể đồng ý thay Giang Dư An, thế nên cậu nói: “Tôi không có cách nào.
”
Dương Hiên cúi đầu nói: “Kia, quên đi, thật ngại quá, quấy rầy hai anh rồi.
”
“Đúng rồi!” Dương Hiên như nhớ ra gì đó, hưng phấn nhìn Vưu Minh: “Có thể đổi vật chứa cho anh ấy không? Không phải gỗ thì có được không? Nếu được tôi sẽ lên mạng đặt búp bê cho anh ấy!”
Vưu Minh tưởng rằng búp bê này là búp bê Barbie bé gái thường chơi, kỳ quái hỏi: “Đổi sang búp bê cũng không khác gì bây giờ đâu”
Dương Hiên đỏ mặt lôi di động ra mở ảnh cho Vưu Minh nhìn.
Vưu Minh nhìn những bức ảnh kia, cánh cửa của thế giới mới được mở ra.
“Thiết kế theo yêu cầu, chất liệu silicon, nghe nói là không khác gì da người thật.
” Dương Hiên ghé sát vào tai Vưu Minh nói nhỏ: “Chỗ đó cũng có thể làm, tôi chuẩn bị đặt cái 18cm, 20cm thì tôi thấy hơi dài.
”
Vưu Minh nghiêm túc suy tư: “Tuy ý nghĩ của cậu rất tốt, nhưng tiếc là không phải gỗ thì không được.
”
Dương Hiên: “… Thật sự không được sao?”
Vưu Minh lắc đầu: “Không được.
”
Dương Hiên ủ rũ, mới vừa rồi còn hứng thú dạt dào, hiện tại lại cúi đầu không nói, chăm chú nhìn vào ngón tay mình.
Ngay lúc Dương Hiên chuẩn bị chào về, Giang Dư An mở miệng nói: “Tôi có thể cho anh ta một bộ túi da.
”
Dương Hiên mở to mắtt: “Bạn trai Vưu ca lợi hại như vậy?”
Vưu Minh kiêu ngạo nói: “Đúng không? Anh ấy là lợi hại nhất.
”
Dương Hiên: “Vưu ca không chỉ lợi hại, bạn trai lại vừa đẹp trai vừa không có gì không thể làm, quả là ông trời tác hợp, nói không chừng kiếp trước hai người cũng là một đôi đó.
”
Rắm chó cầu vòng này thả cho Vưu Minh đặc biệt sảng khoái, Giang Dư Anh ngồi cạnh tuy mặt lạnh như băng, nhưng trong mắt cũng có ý cười nhỏ bé không dễ nhận ra.
“Nhưng túi da cuối cùng vẫn là túi da, không có nhịp tim chẳng có nhiệt độ, không phải là người thật.
” Giang Dư An hỏi: “Cậu có thể chấp nhận không?”
Dương Hiên lập tức lớn tiếng nói: “Có thể! Tôi có thể!”
Sau đó như nhớ ra cái gì, lắp bắp hỏi: “Vậy… Chỗ đó có không? Có thể làm không?”
Giang Dư An: “Cậu ta muốn thì sẽ được.
”
Dương Hiên nuốt ngụm nước bọt, nước mắt dâng lên: “Chị Vưu, anh quá lợi hại, ân cứu mạng không có gì báo đáp.
Về sau muốn chụp ảnh cứ đến tìm tôi, ảnh cưới không thu tiền!”
Hai mắt Dương Hiên sáng lấp lánh: “Hai người có kế hoạch ra nước ngoài kết hôn không?”
Vưu Minh: “Chúng tôi đã kết hôn, đã là chồng chồng hợp pháp.
”
Lúc nói lời này Vưu Minh còn ưỡn thẳng lưng.
Dương Hiên hâm mộ nói: “Thật tốt nha, tôi còn chưa nói cho ba mẹ biết nữa cơ, ài, tôi cũng không biết phải nói thế nào, tôi là con trai độc nhất, hay là tôi khuyên họ sinh thêm đứa nữa?”
Dương Hiên liên miên cằn nhằn: “Nhưng sinh đứa nữa thì tôi không còn là bảo bảo duy nhất nữa.
”
Thạch Đầu nghe Dương Hiên nói xong, trúc trắc nói: “Nị hệ oa bảo bảo.
”
Mặt Dương Hiên đỏ ửng: “Anh nói chuyện uyển chuyển chút đi, đừng làm như chúng ta cố ý tú ân tú ái.
”
Vưu Minh mặt không cảm xúc.
Giang Dư An đã lấy túi da ra.
Bộ túi da không biết trước kia là ai đang dùng, bề ngoài là nam nhân trung niên đầu hói đã hơn bốn mươi tuổi.
Trước ngực còn có lông ngực, bụng bia to như mang thai mười tháng, thoạt nhìn như kiểu một giây sau sẽ sinh.
Dương Hiên: “…”
Thạch Đầu trái lại không có ý kiến: “Tốt lắm.
”
Dương Hiên hiểu được cầu người không nên được voi đòi tiên, nhưng cái túi da này… Cậu ta sợ rằng cả đời này cũng không dám nhìn thẳng vào Thạch Đầu.
“Không, không có cái nào dễ nhìn chút à, cái này cũng quá…” Dương Hiên nuốt nước bọt, thấy mặt Giang Dư An không có biểu cảm còn tưởng anh tức giận, vội nói: “Không có cũng không sao, tôi, tôi nhìn lâu liền quen thôi.
”
Giang Dư An cũng không thừa nước đục thả câu: “Có thể thay đổi.
”
Dương Hiên thở phào nhẹ nhõm.
Dương Hiên cẩn thận miêu tả diện mạo trước khi chết của Thạch Đầu cho Giang Dư An biết, ngay cả lông mi màu gì, dài bao nhiêu cũng nói rõ, còn cường điệu tiểu huynh đệ của Thạch Đầu dài đến 20cm.
Vẫn là Thạch Đầu ăn ngay nói thật: “Chỉ có 16cm.
”
Dương Hiên dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành kim trừng Thạch Đầu, Thành Đầu ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thần sắc Giang Dư An có chút phức tạp, anh yên lặng nhớ lại xem mình có bao nhiêu, hình như anh chưa từng để ý qua.
Sau khi được Giang Dư An thay đổi lại, Dương Hiên nhìn túi da cao hứng nói: “Đúng đúng đúng, anh ấy chính là giống như vậy!”
Thạch Đâu đồng ý: “Rất giống, nghỉ ngơi một chút.
”
Dương Hiên vô cùng biết ơn Vưu Minh và Giang Dư An, vui vẻ đến híp mắt.
Giang Dư An không cần bấm thủ quyết, cũng không cần niệm chú, vẫn có thể lôi Thạch Đầu ra khỏi người gỗ.
Thạch Đầu vẫn chỉ là bóng đen, cả người từ trên xuống dưới chỉ có hai mắt là màu trắng, đen đến thuần khiết, bất cứ lúc nào cũng có thể đi cosplay người da đen trong Conan.
Thạch Đầu gật đầu với Vưu Minh và Giang Dư An ngỏ ý cám ơn.
Sau khi hồn phách Thạch Đầu chui vào túi da, Dương Hiên không chớp mắt chờ đợi bạn trai tỉnh lại.
Vưu Minh gọt hai đĩa trái cây, đĩa cho Dương Hiên là gọt kiểu bình thường, có miếng to miếng nhỏ, đưa cho Giang Dư An lại là cắt thành hình trái tim.
Giang Dư An nhận lấy đĩa trái cây, có cảm giác bản thân bị Vưu Minh sủng ái.
Vưu Minh tỏ ra vô cùng tự nhiên, không cảm thấy cách làm của mình có gì không đúng, trái lại cậu còn rất tự hào, mặc dù hành động không biểu đạt tự hào, nhưng ánh mắt cậu không giấu được.
Giống một con mèo kiêu ngạo.
Giang Dư An cảm thấy như bị móng mèo nhẹ nhàng cào vào tim, vừa mềm mại vừa tê dại.
Hai mắt xanh lam của Thạch Đầu rốt cục chậm rãi mở ra.
Dương Hiên hít sâu một hơi, nước miếng cũng sắp chảy ra, cậu ta là nhan cẩu, lúc này đột nhiên cảm thấy đã đạt đến đỉnh cao nhân sinh.
Thạch Đầu chống tay đứng dậy, hai mắt xanh lam thoạt nhìn hơi u buồn, sợi tóc vàng ánh lên dưới ánh đèn, tay dài chân dài, vóc người gầy khỏe, còn rất cao, cao hơn Dựng Hiên một cái đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]