“Keng keng keng —— “
Tiếng chuông như gần trong gang tấc, Vưu Minh dùng thời gian nhanh nhất nhẩm đọc Thanh Tâm chú.
Nhưng thanh âm kia vẫn như vang lên tứ bốn phương tám hướng, không để lọt khe hở nào.
Vưu Minh vừa niệm Thanh Tâm chú vừa bấm thủ quyết, duy trì tỉnh táo.
Đây là do cậu luôn cảnh giác sớm chuẩn bị từ trước mới kịp phản ứng, nếu không….
Vưu Minh đã không thể nhẩm đọc, mà đọc thành tiếng, ngôn ngữ của người cũng có sức mạnh.
Cậu đeo dao mổ heo ra sau, đè ý thức của bản thân xuống, để thân xác đi theo tiếng chuông.
Lúc này Vưu Minh đã không còn chú ý xem Trâu Phàm có đi cùng mình hay không.
Đây là cơ hội tốt nhất, cũng có thể là cơ hội duy nhất.
Chờ ý thức khôi phục lại, đứng trước mặt Vưu Minh chính là nam nhân đội nón rộng vành xuất hiện trong đám sương mù lần trước.
Vưu Minh đứng đơ ra, hai mắt vô thần, cậu không thể chuyển động con ngươi đánh giá xung quanh.
Trên mặt đất có đốt nến, ánh sáng rất yếu ớt, thậm chí Vưu Minh không thể nhìn ra nơi này là cõi âm hay là dương gian.
Bên cạnh nam nhân còn có mấy người đang đứng, Vưu Minh nhận ra một trong số đó chính là Khấu Xuyên.
Khấu Xuyên không ngụy trang, không đội nón giống nam nhân kia, nó đứng đó, âm u nói: “Lâm đại sư, đây là kẻ có huyết châu.”
Thanh âm của Lâm đại sư rất nhẹ, nghe không ra là người trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312742/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.