Quỷ ảnh ngồi đó, tay cầm mạt chược, lúc Vưu Minh đứng dậy, ván bài tạm ngừng, nó cũng ngừng động, cứ như bị ấn nút tạm dừng, chỉ là còn nắm quân bài trên tay.
Giang Dư An đi tới trước mặt quỷ ảnh, quan sát tỉ mỉ, nói: “Có thể khôi phục.”
Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm, Giang Dư An xưa nay không nói vòng vo, ngay cả nói đùa cũng không, anh nói có thể khôi phục, Vưu Minh liền tin không chút nghi ngờ.
Dương Vinh Bảo cùng Chu Viễn đứng bên cạnh nhìn Giang Dư An.
Nhưng ngay cả một ánh mắt Giang Dư An cũng không quăng cho hai người.
“Bây giờ có thể tìm về không?” Vưu Minh hỏi: “Nhanh chóng giải quyết là tốt nhất.”
Bên Giang Dư An còn có ba quỷ vương không biết lúc nào sẽ xuất hiện, Vưu Minh không muốn mang theo trái bom nổ chậm bên người, giải quyết càng sớm thì càng yên tâm.
Giang Dư An: “Tôi đưa nó đến cõi âm một chuyến, sau khi khôi phục lại sẽ đưa tới cho em.”
Ngữ khí của anh không giống đang nói một con quỷ, mà giống như là một kiện đồ vật.
Đi cõi âm xác thực tốt hơn, dù dương gian có ngày đêm luân chuyển, nhưng âm khí không đủ.
“Em đi chung với anh.” Vưu Minh đi tới trước mặt Giang Dư An.
Dương Vinh Bảo tò mò hỏi: “Cõi âm là dạng gì? Người sống cũng có thể đến cõi âm? Thần kỳ như vậy sao?”
“Tôi có đọc qua trong sách, nói người sống có thể đi vào quỷ thành, chứ chưa nghe nói người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312738/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.