Dù số lượng hồ ly mặt người đông, nhưng không khó đối phó, chỉ là tốn thời gian.
Vưu Minh thở dốc, mặc dù có đám Chu Viễn hỗ trợ, nhưng hồ ly mặt người đông như vậy cũng khiến cậu sứt đầu mẻ trán.
“Đánh không lùi.
” Chu Viễn cắn răng nói: “Chỉ có thể giết.
”
Vưu Minh điều chỉnh hô hấp: “Cho chúng nó cơ hội rút đi.
”
Cho cơ hội còn muốn nhào đến, vậy chỉ có thể hạ sát thủ.
Hồ ly mặt người có linh trí, hồ ly là loại động vật dễ dàng mở linh trí nhất trong các loại động vật, không phân cao thấp với chồn hôi.
Phát hiện không chiếm được chỗ tốt, phần lớn hồ ly mặt người đều lựa chọn rút lui.
Chỉ còn số ít quyết ở lại muốn cắn nát tảng mỡ dày này.
Đây là lần thứ hai Vưu Minh hối hận không mang theo dao mổ heo.
Vưu Minh cả người phát sáng, thủ hỏa lan tràn, đốt hồ ly mặt người thành tro bụi.
Ngọn lửa màu xanh lam nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.
“Thủ hỏa?” Sắc mặt Chu Viễn đại biến.
Vưu Minh gật đầu, nói: “Nhưng khác cái của anh, chắc do năng lực của tôi chưa đủ.
”
Chu Viễn không biết trong lòng mình là tư vị gì, chỉ cảm thấy khó thở, hắn học rất lâu mới có thủ hỏa như ngày hôm nay, nhưng từ lần đầu thấy Vưu Minh, Vưu Minh không hề có thủ hỏa.
Điều này nói lên cái gì?
Nói lên Vưu Minh không cần tới một năm đã học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312724/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.