Chương trước
Chương sau
Tà linh nhảy nhót sau lưng Vưu Minh, dạo gần đây nó vẫn theo bên cạnh Vưu Minh như một đám mây, chỉ có điều màu sắc không thể làm người ta thích nổi, tím đến yêu dị.

Thường ngày nó hay dán lên lưng Vưu Minh, vì không thể bám vào cổ họng Vưu Minh, nên nó cũng không thường động đậy.

Có lẽ nó cho rằng con quỷ hung tàn như Giang Dư An còn không giết nó, thì nó không cần lo lắng con tiểu quỷ mới đến này.

Cho nên nhanh chóng thích ứng với thân phận ‘cường đại thứ hai’, bắt đầu ‘bắt nạt’ Vân Đồng.

Ví dụ như nhảy lên đầu Vân Đồng, hút hết ác khí tản ra quanh người Vân Đồng.

Tuy thứ này không thể xem là thức ăn, nhưng vẫn có thể xem như đồ ăn vặt.

Cố tình Vân Đồng quả thật không dám phản kháng, chỉ đành phải phóng túng thứ tà yêu yếu như bùn này làm mưa làm gió trên đầu mình.

“Ngày mai ngươi đi với ta.” Vưu Minh nói với Vân Đồng.

Vân Đồng cúi đầu, vô cùng ngoan ngoãn: “Vâng, phu nhân.”

Vưu Minh: “… Không nên gọi ta phu nhân, gọi ta Vưu ca hoặc là Minh ca cũng được.”

Vân Đồng rất muốn nói tuổi nó đủ làm tổ tông của tổ tông của Vưu Minh, nhưng nó không dám, nó trưng ra vẻ mặt đáng thương nói: “Được, Vưu ca.”

Giang Dư An liếc nhìn Vân Đồng, nói với Vưu Minh: “Nó có nhiều chủ ý xấu.”

Vân Đồng run rẩy.

Giang Dư An nói tiếp: “Nếu nó không nghe lời, cứ giết nó.”

Vưu Minh liếc nhìn Vân Đồng, bé trai lớn lên phá lệ đáng yêu ngoan ngoãn.

Đối với ấu tể, bất kể là người hay động vật, mọi người đều có lòng thương xót.

Có bề ngoài như vậy, Vân Đồng sống ở dương gian không khó.

Cho dù vô tình gặp phải bọn buôn người, có khi bọn buôn người cũng trở thành thức ăn của nó.

Như một đóa hoa ăn thịt người đã qua đào tạo, bề ngoài xinh đẹp, hàm răng lít nha lít nhít lại có thể tiết ra chất lỏng ăn mòn tất cả.

Vưu Minh gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Giang Dư An: “Tôi còn chút việc cần giải quyết, sẽ không đi cùng em, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Vưu Minh: “Ừm.”

Chờ Giang Dư An biến mất, gông xiềng vô hình trên người Vân Đồng mới tiêu tán.

Nó thoạt nhìn thoải mái hơn nhiều, đưa tay túm lấy tà linh trên đỉnh đầu, tàn nhẫn quăng xuống đất.

Tà linh phát ra tiếng “Tức”, chạy về trên người Vưu Minh trốn.

Vân Đồng nhìn chất lỏng trên đất, khóe miệng giật giật, quơ tay, bãi chất lỏng biến mất không còn dấu vết.

“Vưu ca.” Vân Đồng đi tới trước mặt Vưu Minh, đôi mắt to sáng lấp lánh: “Chúng ta đi thôi.”

Vưu Minh ngồi xếp bằng trên giường, đèn trong phòng rất sáng, đủ để cậu đánh giá Vân Đồng tỉ mỉ.

Vân Đồng là ác quỷ, khác với lệ quỷ như Tiểu Phượng.

Lệ quỷ trong lòng có chấp niệm, hận người cố định.

Ác quỷ mang trong lòng ác niệm, hận thiên hạ vạn vật, khi chết gặp phải tra tấn dằn vặt cực đại mới trở thành ác quỷ.

Một đứa nhỏ mới tám tuổi, sao có thể trở thành ác quỷ?

Vân Đồng cười hì hì nói: “Nhất định ngài đang đoán ta là chết như thế nào.”

Vưu Minh không phủ nhận, gật đầu nói: “Đúng.”

Nụ cười trên mặt Vân Đồng không đổi: “Ta chết quá lâu, chính ta cũng quên mất rồi, lâu đến mức chết như thế nào cũng không nhớ.”

Vưu Minh không hỏi tiếp, cậu quả thật tò mò, nhưng sẽ không truy hỏi đến cùng.

Vân Đồng đi theo Vưu Minh ra khỏi phòng, sáng sớm ba mẹ Vưu đã ra ngoài, dì Trịnh cũng đi ra ngoài mua đồ, trong nhà không còn ai khác.

Trên xe, Vân Đồng cài dây an toàn, lúc này trên mặt mới lộ ra kích động hưng phấn mà một đứa trẻ nên có.

“Đây là xe!” Vân Đồng kích động duỗi chân, nó ngồi ghế sau, hai chân ngắn cũn không ngừng đung đưa, nó vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhanh đi! Nhanh đi!”

Vưu Minh đạp chân ga, Vân Đồng thò đầu ra ngoài cửa sổ để gió tạt vào mặt, Vân Đồng mở to mắt nhìn cảnh vật hai bên đường.

“Rụt đầu vào.” Vưu Minh: “Rất nguy hiểm.”

Vân Đồng vội vàng nói: “Không sao, đầu có rơi ta vẫn nhặt về được!”

Tà linh bám trên vai Vưu Minh, có chỗ dựa nó liền to gan hơn, nãi thanh nãi khí nói: “Ngươi muốn liên lụy đại ca ta bị cảnh sát tóm hả!”

Tay Vưu Minh run lên.

Vân Đồng dùng đôi mắt to tròn nhìn Vưu Minh, năn nỉ: “Ta thò ra một lát thôi, không ai thấy đâu.”

Tà linh: “Ven đường có cameras đó đồ ngu!”

Vân Đồng nhìn fà linh, tà linh run lẩy bẩy, nhưng nghĩ đến bản thân đang bám trên vai đại ca, nó tiếp tục dùng giọng điệu bản thân cho là hung ác nhất, nói: “Ta nguyền rủa ngươi!”

Vân Đồng nhe răng: “Ta là quỷ, ngươi nguyền rủa ta cái gì?”

Thanh âm của tà linh đã phát run: “Nguyền rủa ngươi kiếp sau, kiếp sau không có ai yêu!”

Vân Đồng hừ một tiếng: “Ta không đi đầu thai, không có kiếp sau, bất quá, bây giờ ta có thể nguyền rủa ngươi nha.”

Tà linh kiên cường nói: “Ngươi nguyền rủa không có tác dụng!”

Vân Đồng tà khí nhìn nó cười: “Ta nguyền rủa ngươi lúc ngươi một mình sẽ bị ta ăn!”

Tà linh bám chặt vào người Vưu Minh.

Vưu Minh lên tiếng đánh gãy hai đứa nó: “Không nên ồn ào, sắp đến rồi.”

“Nếu lần này có thể giải quyết sớm.” Vưu Minh nói với Vân Đồng: “Ta đưa ngươi đến công viên giải trí ngồi tàu lượn siêu tốc, nhảy bungee, không có cửa sổ, còn nhanh hơn xe.”

Vân Đồng đột nhiên quay đầu, không nghĩ tới thân thể người khác với lúc còn là quỷ, chỉ nghe một tiếng ‘rắc’, Vân Đồng đau đến chảy cả nước mắt __ cái thân thể này cũng quá thật rồi!

Tà linh muốn cười nhạo, nhưng lại không dám, nhịn cười đến khổ sở.

Đến trước cửa nhà Thái Thủ Nhất, móng tay Vân Đồng bỗng dài ra, ngũ quan vặn vẹo dữ tợn, nó ngồi chồm hổm trên mặt đất, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

—— Trong nhà Thái Thủ Nhất có người khiến Vân Đồng cảm thấy nguy hiểm.

Vưu Minh cũng cảm nhận được khí tức xa lạ, nhưng cậu không cảm thấy nguy hiểm.

“Không nên đi vào.” Vân Đồng nhe răng: “Trong đó có thiên sư.”

Ác quỷ gặp thiên sư, tất nhiên là một trận giao đấu một mất một còn.

Vưu Minh gật đầu: “Ta biết.”

Sau đó cậu nở nụ cười với Vân Đồng: “Vì ta cũng thế.”

Nói xong, Vưu Minh tiến lên ấn chuông cửa.

Vân Đồng đứng thẳng người, không thu móng tay lại, nó vẫn giữ dáng vẻ khẩn trương như trước.

Thậm chí trong lòng đã có tính toán sau khi vào trong nên đại khai sát giới ra sao, nếu như không đấu lại, thì làm sao để toàn thân thoát ra.

Vưu Minh vốn nghĩ Thái Thủ Nhất là người mở cửa, không ngờ lại là một người lạ mặt mở cửa cho cậu.

Đứng trước mặt cậu là một ông lão, gương mặt hiền từ, tóc bạc da mồi nhưng không có vẻ lọm khọm, thân thẳng như tùng bách, tràn ngập thiện ý, tuy tuổi già nhưng không hề suy yếu, vóc người còn cao hơn Vưu Minh một chút.

“Đây là ông nội tôi.” Giọng Chu Viễn vang lên từ sau lưng ông lão.

Chu Viễn đứng bên cạnh, xuất hiện trước tầm mắt Vưu Minh.

Ánh mắt ông lão đảo qua Vưu Minh, lại nhìn Vân Đồng đang đứng phía sau, hòa ái nói: “Gọi lão Chu là được.”

Chu Viễn: “Gọi là Chu lão đi, gọi lão Chu thì khác nào ngang hàng.”

Vưu Minh: “Chu lão.”

Chu lão cười với Vưu Minh, sau đó vẫy vẫy tay với Vân Đồng đang đứng sau lưng Vưu Minh: “Bạn nhỏ, ở chỗ ông có kẹo ăn nè.”

Vân Đồng nhe răng với ông.

Chu lão cũng không tức giận: “Ác quỷ trong lớp da người, rất hiếm thấy.”

Vưu Minh giải thích: “Uế quỷ là do nó để trốn thoát, lần này đến chính là để nó bắt uế quỷ trên người Thái Vanh đi.”

Chu lão cười híp mắt nhìn Vân Đồng.

Vân Đồng ngẩng đầu hung ác nhìn ông.

Vưu Minh quay người nói với Vân Đồng: “Lại đây.”

Vân Đồng nghe vậy mới thu liễm, đi tới cạnh Vưu Minh.

Chu lão mỉm cười quay người đi vào trong.



Chu Viễn đi theo phía sau, mặc dù tỏ ta bình tĩnh, nhưng hắn đã nổi da gà đầy người, hắn cảm nhận được ác ý cực đại trên người đứa nhỏ kia, nếu lúc này giao đấu, Chu Viễn không chắc mình và ông nội có thể toàn thân trở ra.

Vận khí tốt thì chết một, vận khí không tốt thì…

Vân Đồng mặt không cảm xúc theo sát phía sau Vưu Minh, hai mắt nó nhìn thẳng phía trước, tay giấu trong tay áo.

Nếu kẻ phía trước muốn ra tay, nó có thể nhanh chóng cắt cổ bọn chúng.

Ở cõi dương, năng lực của quỷ sẽ bị suy yếu, đặc biệt lúc này lại đang là ban ngày, nếu thật sự phải giao đấu, nó cũng không có đủ tự tin sẽ thắng.

Đi đến chỗ cầu thang, mùi thối càng thêm rõ ràng.

Vưu Minh theo bản năng ngừng thở, ngay cả Chu lão cũng đổi sắc mặt.

Mới nãy lúc đi xuống lầu, mùi thối không có nặng như vậy.

Ở góc độ không ai nhìn thấy, Vân Đồng khẽ nhếch miệng cười.

Sau đó, tay Vưu Minh xuất hiện trên đầu Vân Đồng.

Vân Đồng cứng đờ cả người, chỉ nghe Vưu Minh nói: “Phải ngoan.”

Vân Đồng nghi ngờ Vưu Minh có con mắt thứ ba.

Hiện tại tình huống của Thái Vanh đã rất tệ, cơ thể trở nên mập mạp, vốn dĩ chỉ nặng 100 cân, bây giờ đã vượt quá 400 cân, như một đống thịt nằm trên giường, không còn chỗ trống.

Tần suất hô hấp chậm hơn người thường, tiểu quỷ dày đặc khắp phòng, lúc nha lúc nhúc chồng lên nhau, rốn của ông vẫn đang sinh ra tiểu quỷ mới.

May là tuổi thọ của đám tiểu quỷ này chỉ có một ngày, bằng không, đừng nói căn phòng này, cho dù cả ngọn núi này cùng sẽ tràn đầy tiểu quỷ.

Vưu Minh cúi đầu nói với Vân Đồng: “Đi đi.”

Vân Đồng đi tới cạnh giường.

Căn phòng chợt tối, ánh sáng như bị ngăn bên ngoài, không có dù chỉ là một tia nắng chiếu vào, âm phong nổi lên, Vân Đồng đưa tay ra, cơ thể xương thịt của con người như tờ giấy mỏng rơi trên đất.

Một tiểu ác quỷ xuất hiện trước mặt mọi người.

Một ác quỷ cơ nhục săn chắc, hai mắt lồi ra, tay dài như móng vuốt thú.

Đây mới là hình dáng thật sự của Vân Đồng.

Trên người nó mọc đầy bứu, trên mặt chằng chịt vết thương, mỗi một vết thương đều sâu đến tận xương.

Nó không có mí mắt, dường như đã bị cắt đi, hai con ngươi lòi ra ngoài, thịt trên cánh tay và đùi cũng bị cắt đi, chỉ còn lại chút thịt vụn dính trên người.

Tay Vân Đồng đưa tới lồng ngực Thái Vanh.

Nó lục tìm trong lồng ngực Thái Vanh như đang tìm kiếm gì đó, qua chốc lát mới đột nhiên kéo ra.

Thân thể uế quỷ có màu xanh lục.

Nhưng không phải màu xanh lục của cỏ cây, mà là màu vàng xanh, giống như mụn nhọt chảy ra nước mủ.

Uế quỷ không phải hình người, mà giống một đống thịt vụn, tản ra mùi tanh tưởi.

Ngay lúc uế quỷ bị tóm lấy, đám tiểu quỷ quanh giường bắt đầu la hét thê thảm.

Chúng nó điên cuồng đánh về phía tiểu ác quỷ, mắt bốc lên ánh sáng màu xanh lục, tứ chi như dã thú giúp chúng hành đồng nhanh như chớp.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, đám tiểu quỷ bắt đầu giảm bớt.

Tay tiểu ác quỷ thoạt nhìn không lớn, nhưng trảo qua một cái, một đám tiểu quỷ lập tức bị ép thành bóng thịt, sau đó bị ném vào miệng tiểu ác quỷ.

Chu Viễn hoảng sợ.

Đây là… Quỷ sao? Có thần trí còn cường đại như vậy?

Chu Viễn nhìn Vưu Minh.

Những quỷ này đều xuất hiện bên người Vưu Minh, là do Vưu Minh có bạn đời là quỷ vương?

Chu lão ở bên cạnh nói: “Xem ra ta không thu nhận được đồ đệ này rồi.”

Lúc này Chu Viễn mới hoàn hồn, hắn cũng không cho rằng ông nội có thể nhận Vưu Minh làm đồ đệ.

Bọn họ tu pháp khác nhau, cho dù nhận Vưu Minh, dạy cậu pháp thuật Chu gia, cũng không thể hủy hết những thứ Vưu Minh từng học.

Vẻ từ ái trên mặt Chu lão đã không còn, sắc mặt ông trở nên nghiêm túc lạnh lùng.

“Hoặc là phế bỏ pháp thuật của cậu ta, hoặc là giết cậu ta.”

Chu Viễn trừng lớn hai mắt.

Chu lão quay đầu nhìn Chu Viễn: “Con rõ ràng hơn ai hết, nếu còn tiếp tục như vậy, sau này chỉ có một lựa chọn là giết cậu ta.”

Chu Viễn cúi đầu nói: “Cậu ấy… Không phải là người xấu.”

Chu lão nhìn về phía Vưu Minh.

Một người trẻ tuổi ưu tú, một người trẻ tuổi xuất sắc, một người trẻ tuổi___nên chết sớm.

Sinh mệnh hiện tại của cậu ta làm cách nào đoạt lại được?

“Không thể làm thiên sư, cậu ta vẫn có thể làm người bình thường.” Chu lão nói với Chu Viễn: “Nhưng nếu mặc kệ cậu ta, sau này con có chắc có thể đối phó cậu ta không?”

Chu Viễn nhắm mắt: “Con đã biết, ông nội.”

Vưu Minh có sức mạnh, nhưng cậu không biết sức mạnh mình có là loại sức mạnh gì.

Cậu học pháp thuật dạng gì.

Đây không phải là đạo thiên sư chính thống, còn là loại vu pháp cổ xưa.

Nếu như Vưu Minh học đến cuối cùng, khả năng lớn nhất chính là rơi vào ma đạo.

Động vật nhập yêu thành ma còn có thể nhấc lên sóng to gió lớn, huống chi là người.

Vân Đồng ợ một tiếng no nê.

Nó vừa xé tan uế quỷ, tiểu quỷ do uế quỷ sinh ra bị nó toàn bộ nuốt vào bụng.

Vưu Minh tỉ mỉ quan sát, trong phòng không còn uế khí.

Mùi thối kia cũng biến mất theo uế quỷ không còn lưu lại chút gì.

“Sự tình đã giải quyết.” Vưu Minh nói với Thái Thủ Nhất đang đứng ngoài cửa: “Tôi về trước.”

Thái Thủ Nhất nhô đầu ra nhìn, phát hiện lão ba đã khôi phục vóc dáng ban đầu, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Cậu đi thong thả, tôi không tiễn, số tiền còn lại ngày mai tôi sẽ chuyển cho cậu.”

Vưu Minh nhìn về phía Chu Viễn: “Tôi đi, hai người có muốn đi cùng không?”

Chu Viễn chưa kịp lên tiếng, Chu lão đã nói: “Đi cùng đi.”

Ba người một quỷ cùng ra ngoài.

Ngay lúc chuẩn bị lên xe, Vưu Minh đột nhiên cảnh giác nhìn về phía Chu lão, Chu lão đang bấm thủ quyết.

Vân Đồng cười lạnh: “Quả nhiên không làm bộ được nữa hả, lão già?”

Chu lão nhìn Vân Đồng: “Ác quỷ ngàn năm, thiên sư chúng ta nếu đã nhìn thấy, tất phải giết.”

Vân Đồng đè thấp trọng tâm, nghiêng người về phía trước, nó cũng không tính đấu pháp với mấy thiên sư này.

Thiên sư cũng là người, là người thì sẽ chết, nếu điểm mạnh của họ là đấu pháp, vậy nó trực tiếp dùng ngoại lực lấy mạng bọn họ là được.

Vưu Minh đi đến che trước người Vân Đồng, nói với Chu lão: “Nó là do tôi mang đến, mong ngài giơ cao đánh khẽ, để tôi đưa nó về cõi âm.”

Chu lão nhìn Vưu Minh.

Hạt giống tốt như vậy, nhưng đáng tiếc…

“Nhóc con, cậu đã từng nghĩ tới hay chưa, không làm thiên sư nữa thì thế nào?” Chu lão như người ông hiền từ nhìn cháu, ánh mắt mang theo tiếc hận, thương cảm nhìn Vưu Minh.

Vưu Minh không bị ánh mắt của ông lay động: “Ngày hy vọng tôi không làm thiên sư nữa?”

Chu lão gật đầu: “Cậu có thể sống như người bình thường, tìm việc làm, cưới vợ sinh con, đâu cần phải giao du với kẻ xấu chứ?”

Vưu Minh: “Vậy tại sao ngài lại trở thành thiên sư?”

Chu lão thở dài: “Lúc nhỏ chỉ có thể học cái này, lớn lên thì không đổi được nữa.”

Chu Viễn: “…”

Chu Viễn nhỏ giọng hỏi: “Không phải trước đây ông nói là vì chém yêu trừ tà sao?”

Chu lão cười nói: “Nói như vậy tương đối dễ nghe, tỏ ra ta đại công vô tư mà.”

Vưu Minh tỉnh táo nhìn Chu lão: “Cho nên ngài muốn thế nào?”

Chu lão: “Tôi sẽ không hại cậu, tôi chưa bao giờ hại người.”

“Chỉ cần đóng thiên nhãn của cậu, để cậu không cách nào sử dụng pháp thuật được nữa.”



Vưu Minh: “Là tôi đã làm sai điều gì sao?”

Chu lão lắc đầu: “Cậu không sai.”

“Nhưng thứ cậu học, là uy hiếp với tất cả mọi người.”

Vưu Minh gật đầu, cậu nghĩ tới nội dung trong sách Phương thuật, hiểu được vì sao Chu lão lo lắng.

Trong sách pháp thuật thiên kỳ bách quái, còn có cách dùng người luyện đan dược, dùng xương người luyện pháp, những nội dung như vậy cậu đều bỏ qua không nhìn đến.

“Tôi hiểu ý của ngài.” Vưu Minh nhẹ giọng nói.

Chu lão: “Vậy thì tốt, như vậy hai bên đều có thể tiết kiệm thời gian.”

Vưu Minh nói tiếp: “Nhưng tôi không thể nghe theo lời ngài.”

Chu lão mỉm cười: “Người trẻ tuổi đều như thế, không thể nói đạo lý, không đụng vách tường sẽ không quay đầu.”

Vưu Minh cau mày, cậu tôn trọng người lớn tuổi, nhưng không thích bị lên mặt dạy bảo.

Chu lão bấm thủ quyết.

Tốc độ của Vưu Minh còn nhanh hơn, Khẩn Cô Chú của Chu lão bị Vưu Minh cản lại.

Vân Đồng rục rà rục rịch, ngay lúc Chu lão động thủ nó liền lập tức nhào về phía Chu Viễn.

Chu Viễn còn chưa kịp bấm thủ quyết đã bị Vân Đồng đẩy ngã nhào ra đất.

Vân Đồng bóp cổ Chu Viễn, lệ khí của ác quỷ không phải thứ người thường có thể chịu đựng, Chu Viễn rất nhanh đã bị ép đến nghẹn thở.

Chu lão không thể phân tâm đi cứu cháu nội, càng lớn tuổi, ông càng cảm nhận được sức mạnh hao mòn rõ ràng hơn.

Chu lão hô to: “Là con người lại sai khiến ác quỷ làm việc, cậu cảm thấy bản thân như vậy vẫn được xem là thiên sư sao?”

Vưu Minh sững sờ.

Giây lát sững sờ này đã để lọt sơ hở, Chu lão khép hai ngón tay, hai mắt lóe sáng, hai ngón tay hóa kiếm, một luồng kiếm khí đánh trúng hông Vưu Minh.

Vưu Minh lui về sau một bước, bàn tay bưng kín vết thương.

Cậu hiểu được, phần thắng đã nghiêng về Chu lão.

Ngay lúc Vưu Minh nhịn đau quyết định rời đi, Vân Đồng đã vọt tới.

Chu lão dám đả thương cậu, nhưng cậu không dám đả thương Chu lão, nếu thật sự làm tổn thương Chu lão, vậy cậu nắm chắc cái danh rơi vào tà đạo như Chu lão nói.

Vưu Minh cảm thấy buồn cười.

Chu lão tự cho rằng mình là người tốt, nên có thể xử trí một ‘người xấu’ chưa từng làm qua việc xấu.

Nhưng Vưu Minh cảm thấy bản thân là người tốt, cho nên cậu không thể ra tay với con người.

Vậy rốt cuộc ai là người tốt, ai là người xấu?

Về sau ai sẽ rơi vào tà đạo?

Vưu Minh nhìn vào mắt Chu lão, chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này: “Vừa rồi tôi không thương tổn đến ngài, không phải vì ngài nói đúng, mà vì ngài già.”

Chu lão ngẩn người, vậy mà lại không hiểu Vưu Minh đang nói gì.

“Ngài già, không có nghĩa là ngài đúng.” Vưu Minh bỗng nhiên trở nên đờ đẫn.

Giống như cậu là tượng gỗ chứ không phải người sống.

Chu lão hét lớn: “Chu Viễn!”

Chu Viễn từ dưới đất bò dậy, vừa rồi nếu không phải Vân Đồng lo bảo vệ Vưu Minh thì hắn đã bị Vân Đồng bóp chết.

Chu Viễn khai thủ hỏa.

Xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm, chỉ có ánh sáng là ngọn lửa trên tay Chu Viễn.

Nhờ hỏa quang hai người rốt cục nhìn rõ được hình dáng của Vưu Minh.

Chu Viễn kinh hãi, khàn giọng nói: “Vậy mà cháu lại không phát hiện ra.”

Chu lão mím môi: “Không trách cháu.”

Trước mắt, Vưu Minh rõ ràng là người sống, nhưng cơ thể một nửa là sinh khí bình thường, một nửa lại âm trầm tử khí.

“Cậu ta đã sớm chết.” Chu lão nói: “Bây giờ cậu ta còn sống, là có người kéo dài tính mạng cho cậu ta.”

“Không, không thể nói là người, là quỷ, là quỷ cường đại kéo dài tính mạng cho cậu ta, biến cậu ta thành bên ngoài là người, bên trong lại nửa người nửa quỷ.”

Chu Viễn khó khăn nói: “Từ nhỏ cậu ta yếu ớt nhiều bệnh, sau đó kết minh hôn với quỷ, thân thể mới dần tốt lên.”

Chu lão: “Chẳng trách.”

Chu Viễn hỏi Chu lão: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Tuy chỉ có một nửa là người, nhưng cậu ta chưa từng làm việc xấu…”

Chu lão cười lạnh: “Lòng dạ đàn bà! Chờ đến khi cậu ta thật sự rơi vào tà đạo, chúng ta còn đủ năng lực đối phó cậu ta sao?”

Chu Viễn: “Vậy chúng ta cũng không cần…”

Chu lão không chờ Chu Viễn nói tiếp, bấm thủ quyết khai thủ kiếm.

Người của Chu gia đều có thuật pháp riêng.

Nhân tinh một đạo, đem một đạo kia làm đến tận cùng.

Chu Viễn chỉ là thủ hỏa.

Chu lão chính là thủ kiếm.

Thủ hỏa có thể chiếu thấy chân tướng, cháy hết yêu tà.

Thủ kiếm có thể hóa khí thành kiếm, diệt trừ yêu ma.

Vân Đồng đứng bên người Vưu Minh, vì kích động mà hàm răng ma sát kèn kẹt, cười đến vặn vẹo dữ tợn.

Tà linh đang nằm nhoài trên vai Vưu Minh mở to hai mắt.

Thể tích của nó bắt đầu bành trướng, cao lớn như người.

Vưu Minh mặt không cảm xúc từng bước lại gần Chu lão.

Chu lão hô: “Đừng ngẩn người nữa, nhanh lên!”

Chu Viễn: “Ông nội… Cậu ta chưa từng làm việc xấu…”

Chu lão cười lạnh: “Chờ đến khi cậu ta làm việc xấu thì đã muộn!”

Thủ kiếm của Chu lão vung về phía Vưu Minh, kiếm khí khổng lồ làm cỏ cây bốn phía vang vọng, đại địa chấn động.

Ngay lúc kiếm khí muốn chạm đến người Vưu Minh, lại biến mất trong nháy mắt, ngay cả một sợi tóc của cậu cũng không thương tổn được.

Chu Viễn thấy tình cảnh này, chỉ đành phóng thủ hỏa ra.

Nhưng thủ hỏa cũng như thủ kiếm, căn bản không thể chạm đến Vưu Minh.

Chuyện này… Là Vưu Minh làm sao?

Sức mạnh như vậy, thật sự con người có thể nắm giữ sức mạnh như vậy sao?

Chu Viễn nuốt nước miếng: “Ông nội…”

Chu lão còn chưa kịp hòa hoãn, Vưu Minh đá đứng trước mặt hai người.

Con ngươi của cậu từ màu hổ phách biến thành màu đen đặc.

Chu Viễn cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đã từng nhìn thấy đôi mắt giống thế này ở đâu đó.

Quỷ vương kia!

Là quỷ vương kết minh hôn cùng Vưu Minh!

Hắn có đôi mắt giống thế này.

Vưu Minh đưa tay ra.

Chu Viễn cùng Chu lão như lâm đại địch, nhưng tự hiểu, nếu ngay cả thủ kiếm và thủ hỏa đều không thể làm gì Vưu Minh, tất nhiên hôm nay hai người phải bỏ mạng tại đây.

Nhưng đau đớn trong dự liệu không đến.

Vưu Minh đứng trước mặt hai người, ung dung thu tay lại.

Cậu hỏi: “Sợ sao?”

Hai người Chu Viễn không trả lời.

“Tôi là người, cho nên sẽ không thương tổn đến con người.” Vưu Minh nhẹ giọng nói: “Nhưng các người cũng đừng quá đáng.”

“Các người còn ra tay, tôi sẽ phản kích.”

Vưu Minh cười nói: “Đó gọi là tự vệ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.