Chương trước
Chương sau
Sự việc lần này dùng lời xin lỗi của ban tổ chức đại hội châu báu kết thúc.

Bọn họ sa thải hết người trong hội bình chọn, quăng cái nồi này ra khỏi người mình.

Để chứng mình mình không dùng tài chính ảnh hưởng đến kết quả bình chọn, RY quyết định sau này sẽ không đầu tư cho đại hội châu báu nữa.

Phía ban tổ chức cũng đứng ra nói rõ, trước tiên là phủi sạch quan hệ, lại nói ngôi vương năm nay đúng ra nên là của Trịnh thị, nhưng người trong hội bình chọn bị RY mua chuộc, sau khi biết chân tướng ban tổ chức quyết định trao trả vinh quang này lại cho Trịnh thị.

Lần này Trịnh thị náo động như thế, ít nhất cũng tạo ra tiếng tăm trong ngoài nước, Trịnh Thành Tài chấp nhận lời xin lỗi của ban tổ chức, nhưng không nhận danh hiệu chi vương.

Tuy làm vậy có vẻ hơi hẹp hòi, nhưng nếu nhận danh hiệu, sẽ hiện ra hắn không phải tranh đấu vì công bằng, mà chỉ vì tư lợi.

Vì thế Trịnh Thành Tài từ chối, mặc cho người của ban tổ chức khuyên hết lời.

Trịnh Thành Tài cảm thấy buồn cười, sau chuyện này, đại hội châu báu đã mất uy tín hoàn toàn, cái danh hiệu chi vương này cũng chẳng còn giá trị nữa nữa, không thấy RY đã trở thành trò cười sao?

Có thể vài năm sau đại hội châu báu sẽ lấy lại danh tiếng, nhưng ít nhất trong vòng hai năm tới là không thể nào.

Trịnh thị đứng ra phát biểu, tỏ ý thông cảm với lời xin lỗi từ phía ban tổ chức, riêng danh hiệu chi vương thì xin cảm ơn nhưng không nhận.

So với thu hoạch của Trịnh thị, Vưu gia không đáng nhắc đến, nhưng với riêng Vưu gia mà nói, cũng xem như một bước lên trời.

Dù trước đó có Trần Tuyết tuyên truyền cho, nhưng đơn đặt hàng trong nước vẫn không nhiều, lợi nhuận của công ty vẫn không cao.

Dạo gần đây đơn đặt hàng lại dâng trào như hoa tuyết mùa đông, cả công ty trở nên bận rộn, nhân thủ bắt đầu không đủ, ba Vưu đơn giải tuyển thêm không ít nhân viên mới, để bọn Tần San dẫn dắt, đơn đạt hàng có thể làm chậm, nhưng chất lượng không thể không tốt, không thì chẳng khác nào đập nát bảng hiệu công ty.

Trang phục và ẩm thực là thứ không thể làm qua loa.

Hơi qua loa một xíu sẽ bị nhìn ra ngay.

Ba Vưu lăn lộn trên thương trường đã nhiều năm, tuy không phải quá có danh tiếng, nhưng ông hiểu điểm này.

Tuy nói kinh doanh không thể không gian dối, nhưng sản phẩm phải tốt, mới có thể lâu dài.

Không thể chỉ dựa vào quảng cáo, chất lượng lại không ra sao, như thế không được.

Vưu Minh không nhúng tay vào hoạt động trong công ty.

Cậu không có hứng thú, chỉ có ba mẹ Vưu mới có hứng thú với việc này, hai người đã lăn lộn nửa đời người, không cho hai người làm mới khiến hai người khó chịu.

Trước đây Vưu Minh có một bạn học, gia cảnh khá giả, có nhà có xe, cha mẹ có công việc chính thức, cậu ta lại là con độc nhất, trong nhà không có áp lực kinh tế, cũng rất,hiếu thuận trưởng bối, nhưng hai người già ngày nào cũng muốn đi ra ngoài nhặt chai lọ, nhặt về thì để ở ban công.

Làm hàng xóm hiểu lầm là nhà cậu ta ngược đãi người già.

Sau đó còn có hàng xóm tới cửa chỉ trích, cha mẹ bạn học kia có khổ không thể nói.

Lúc ăn sáng, Vưu Minh thấy bầu không khí có chút lạ.

Mấy ngày trước cậu bận việc Trịnh gia, lúc về cũng chưa cùng ba mẹ nói chuyện.

Ba mẹ Vưu bưng chén cơm, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Vưu Minh, há miệng mấy lần cũng chưa nói ra lời.

Vưu Minh đặt chén xuống, lấy làm lạ hỏi: “Sao thế ạ?”

Ba Vưu hự hự nói: “Bên thông gia nói… Nói Giang Dư An…”

Đến tận lúc này ông vẫn cảm thấy không thể tin nổi, nhưng ảnh chụp và video không lừa người, vẫn là câu nói kia, có lẽ người nagy lớn lên có phần giống Giang Dư An thì sao? Dù sao Giang Dư An chết lúc còn quá trẻ.

Có thể là có người dùng trăm phương ngàn kế đưa người này đến trước mặt ông bà thông gia, mưu đồ chiếm lấy gia sản Giang gia.

Đều là cha mẹ, đương nhiên hiểu được tình cảm cha dành cho con cái.

Nhớ con thành bệnh, biết rõ là hoang đường nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng.

Nhưng trong ảnh chụp có cả Vưu Minh…

Vưu Minh không ngờ ba mẹ Giang sẽ nói ra, như vậy cũng tốt, cậu không cần giải thích thêm lần nữa.

Vưu Minh bình tĩnh nói: “Ba mẹ Giang nói không sai.”

Ba mẹ Vưu mở to mắt.

Vưu Minh: “Lúc trước lo lắng ba mẹ sợ hãi cho nên không nói cho ba mẹ biết, vốn con muốn tìm lúc thích hợp rồi nói.”

“Trước khi đi Pháp con luôn bận rộn không phải là chơi bời bên ngoài.”

Mẹ Vưu trừng mắt giận dữ nhìn chồng: “Tôi đã nói không phải Tiểu Minh ham chơi mà.”

Ba Vưu hỏi lại: “Vậy con hay ra ngoài làm gì?”

Ông vẫn nghĩ do trước đây sức khỏe con trai không tốt, không thể hưởng thụ sinh hoạt như người bình thường, sau khi sức khỏe tốt lên liền muốn ra ngoài chơi.

Vưu Minh nghiêm túc nói: “Hiện tại trong thẻ của con có ba mươi triệu, là tự con kiếm được.”

Ba mẹ Vưu sắp không khép miệng lại được.

Trúng số và tự kiếm ra là hai chuyện khác nhau, Vưu Minh lại không có vốn làm ăn, tiền vẫn luôn là mẹ Vưu nắm trong tay, ba Vưu cần dùng tiền còn phải hỏi bà, các khoản chi trong nhà đều được ghi vào sổ sách, khoản nào cũng được ghi rõ ràng.

Cho dù Vưu Minh có vốn làm ăn, tự mình kinh doanh, cũng không thể trong thời gian ngắn kiếm được ba mươi triệu.

Trừ phi đi chơi cổ phiếu.

Hoặc làm ăn phi pháp…

Vưu Minh nhìn sắc mặt ba mẹ, biết ông bà lại bắt đầu nghĩ theo phương hướng kỳ quái, cậu cũng không thừa nước đục thả câu: “Là con xem bói trừ tà kiếm được.”

Ba Vưu nghe vậy, ánh mắt nhìn Vưu Minh đã thay đổi, con trai trở thành thần côn?

Không đúng… Thần côn cũng phải có tài lừa người mới làm thần côn được.

Con ai người đó hiểu, từ nhỏ tới lớn Vưu Minh chưa nói dối bao giờ.

Vưu Minh biết vừa rồi nói thế không thể làm ba mẹ tin ngay, thế nên nói tiếp: “Hôm nay vừa lúc con đi xử lý việc cho một khách hàng, nếu ba mẹ rảnh rỗi có thể đi cùng con.”

Ba mẹ Vưu đưa mắt nhìn nhau.

Mẹ Vưu: “Mẹ đi, ba con còn phải đến công ty, hiện tại ở công ty đang thiếu người.”

Tuyển người cũng chỉ tuyển được nhân viên, về phần cấp quản lý vẫn phải xem xét, nên cần ba Vưu đến công ty áp trận.

Trước khi ra khỏi nhà, ba Vưu còn căn dặn mẹ Vưu: “Có thấy cái gì không đúng thì bà cũng đừng ầm ĩ, trước hết cứ dỗ nó về nhà đã.”

Mẹ Vưu gật đầu: “Tôi biết.”

Vưu Minh lái xe, mẹ Vưu ngồi ghế phó lái.

Bà hỏi: “Việc Giang Dư An… Rốt cục là chuyện gì xảy ra?”

Vưu Minh nhìn thẳng phía trước, giải thích: “Hôm minh hôn con tiếp xúc với anh ấy, lúc đó anh ấy vẫn chưa có thực thể.”

“Sau đó con nằm viện, người bạn cho chúng ta mượn nhà lúc xuất viện chính là Giang Dư An.”

Mẹ Vưu đã sớm không còn nhớ chuyện này, thậm chí mặt mũi người kia ra sao cũng không nhớ được.

Bây giờ nhớ lại, quả thực rất giống người trong ảnh mà thông gia cho bà xem.

Bà cũng nhìn ảnh chụp thời thiếu niên của Giang Dư An, sao lại chưa từng nghĩ đến đó cùng là một người chứ?

Dường như Vưu Minh đoán được mẹ Vưu đang nghĩ gì, cậu nói: “Đó là thuật che mắt, người gặp qua anh ấy, ký ức sẽ trở nên mơ hồ.”

Lúc đầu Giang De An vẫn luôn muốn sau khi có nhịp tim, nhiệt độ cơ thể như người bình thường mới xuất hiện trước mặt mọi người.

Mẹ Vưu không hỏi tiếp.

Là thật hay giả đợi chút nữa sẽ biết ngay.



Nhưng bà càng muốn tin đó là giả.

Cho dù là lời của Vưu Minh hay của thông gia, đều rất không khoa học.

Hai người đi đến nhà Thái Thủ Nhất, Thái Thủ Nhất đã dụ dỗ, lừa gạt ba hắn đến đây.

Nhà của Thái Thủ Nhất trên núi, là biệt thự, có hoa viên có bể bơi, trong thành phố đừng mơ có được căn biệt thự như thế này.

Lúc Thái Thủ Nhất ra mở cửa cho Vưu Minh, không nghĩ tới cậu còn mang người nhà theo.

“Dì khỏe.” Thái Thủ Nhất rất lễ phép.

Mẹ Vưu biết Thái Thủ Nhất, lúc trước ba Vưu luôn miệng nói muốn hợp tác với Thái Hoa đâu.

Hơn nữa qua lời của ba Vưu thì Thái Thủ Nhất là người trẻ tuổi hung hăng càn quấy, mắt cao hơn đầu.

Hôm nay nhìn thấy, mẹ Vưu cảm thấy ba Vưu nói ngoa, nói không chừng là vì mới đầu người ta không đồng ý hợp tác, nên ba Vưu mới bôi đen người ta như vậy.

Ba Vưu ở công ty hung hăng đánh cái hắt hơi, kêu trợ lý vào chỉnh nhiệt độ cao lên.

Thái Thủ Nhất là người thông minh, hắn biết ương ngạnh trước mặt ai họ sẽ không tức giận, thậm chí càng nâng hắn lên, cũng biết đứng trước mặt ai thì nên hạ thấp tư thái.

Nghiêm túc mà nói Thái Thủ Nhất là người phi thường biết nặng nhẹ.

Ví dụ như lúc này, hắn biết mình phải hạ thấp tư thái.

“Hôm nay lại ngủ.” Thái Thủ Nhất lấy dép lê cho mẹ Vưu và Vưu Minh, hôm nay người làm trong nhà đều được hắn cho nghỉ, chỉ còn lại hắn và ba hắn.

Mẹ Vưu bị trang trí trong nhà hấp dẫn, sắc điệu trong Thái gia đều rất cao cấp, nội thất đều do công ty chuyên nghiệp thiết kế, nói là biệt thự lại càng giống phong cách Nhật Bản hơn là Châu Âu, tất cả đều được làm từ gỗ.

Trang trí rất tươi , sáng, cửa sổ lầu một được làm sát đất, ban ngày cho dù không bật đèn cũng sáng sủa.

Gia cụ trong nhà nhìn qua thì không quá xa hoa, nhưng lại rất thích hợp.

Thái Thủ Nhất mặc đồ ngủ màu xanh lam, chân không mang dép, để chân trần.

Lầu một gồm phòng khách phòng bếp cùng phòng tắm và WC.

Lầu hai là phòng ngủ.

Lầu ba có không gian lộ thiên, bày ghế salon, bàn dài và quầy bar, còn có lò sưởi dùng cho mùa đông.

Mẹ Vưu đưa mắt đánh giá xung quanh, tâm động không thôi.

Nếu không phải quá mức tốn kém, bà cũng muốn có một căn biệt thự trên núi như thế này, cách nội thành không xa, nhà cũng có xe, ra ngoài rất thuận tiện, hơn nữa không khí trên núi trong lành, cho dù không ở thường xuyên, một năm ở lại một, hai tháng cũng được.

Thái Thủ Nhất nhìn nét mặt của mẹ Vưu, hiểu ý nói: “Cháu chuẩn bị chuyển vào nội thành, nếu dì thích căn biệt thự này, chúng ta có thể thương lượng giá cả.”

Mẹ Vưu kích động: “Thật hả?”

Thái Thủ Nhất cười nói: “Thật, trên núi dù sao cũng không tiện lắm.”

Mẹ Vưu thấy dáng vẻ Thái Thủ Nhất cũng không giống như đang dỗ bà vui, liền liếc nhìn Vưu Minh.

Vưu Minh gật đầu nói: “Trước đi nhìn bác trai xem sao, chuyện biệt thự thì bàn sau.”

Thái Thủ Nhất dẫn hai người lên lầu, vừa tới đầu cầu thang đã nghe được tiếng ngáy vang trời.

Thái Thủ Nhất: “Gần đây ba tôi càng lúc càng ngáy to, chỗ này của tôi đã dùng thiết bị cách âm tốt nhất.”

Vách tường có cách âm bọt biển, sàn nhà dùng cách âm lót, cửa cũng là cửa cách âm.

Kết quả vẫn không ngăn được tiếng ngáy của ba hắn, khiến Thái Thủ Nhất phải lăn xuống salon dưới lầu một ngủ, trong khi rõ ràng lầu hai có đến tận bốn phòng ngủ và một phòng khách nhỏ.

Thái Thủ Nhất mở cửa phòng ngủ.

Tiếng ngáy không bị thứ gì cản lại cứ vậy đập vào tai ba người.

Lớn đến mức giống như sét đánh ngang tai, hoàn toàn không phải thứ âm thanh người có thể phát ra.

Thái Thủ Nhất cao giọng nói: “Cậu qua xem thử đi!”

Vưu Minh đi vào, Thái Thủ Nhất và mẹ Vưu đứng chờ ở cửa.

Bởi vì trong phòng không chỉ có tiếng ngáy, còn có một cỗ mùi thối khó diễn tả bằng lời, giống như thứ mùi của rãnh nước bẩn, là loại mùi chua thối mục nát.

Thái Thủ Nhất và mẹ Vưu đồng thời đưa tay che mũi.

Mẹ Vưu móc khăn giấy từ trong túi xách ra đưa cho Thái Thủ Nhất một cái, hai người dùng khăn giấy che mũi.

Chỉ có Vưu Minh như không ngửi thấy thứ mùi này.

Vưu Minh đi đến cạnh giường, quan sát tỉ mỉ, cỗ mùi khó ngửi này là từ trong miệng Thái Vanh ba Thái Thủ Nhất bay ra.

Mỗi một hơi thở đều khiến người khác lùi bước, cả người ông phù thũng, nhìn bằng mắt thường sẽ cho rằng đó là mập, nhưng sờ vào sẽ biết đó là phù thũng.

Mồ hôi của Thái Vanh cũng có mùi, mùi này như mùi hôi đạn, khiến người mất đi khứu giác.

Ngay cả Vưu Minh cũng cảm thấy nếu mùi này nặng hơi chút xíu, ngay cả cậu cũng bị thối chết ngoài cửa.

Mẹ Vưu đứng ngoài cửa nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại tìm Tiểu Minh? Không phải là nên đưa ba cậu đến bệnh viện kiểm tra à?”

Thái độ của Thái Thủ Nhất với mẹ Vưu rất tôn trọng: “Đã đi, nếu kiểm tra ra cháu đã không tìm đến Vưu đại sư, trường hợp này không thể khám ra bệnh, chỉ có nhân sĩ chuyên nghiệp như Vưu đại sư mới giải quyết được.”

Mẹ Vưu nhớ đến tài khoản ba mươi triệu của Vưu Minh, vốn trong lòng không tin, lúc này lại nửa tin nửa ngờ.

Bà biết công ty giải trí Thái Hoa, cũng biết với địa vị của hai cha con nhà này thì không thể đứng đây diễn trò với con trai bà.

Ba mươi triệu kia còn không đủ trả tiền đi lại cho người ta á!

Chẳng lẽ… Con trai bà thực sự là cao thủ nghề này?

Tướng mạo Thái Vanh là kiểu đại phú đại quý tiêu chuẩn, dùng lời nói nhân gian thì chính là tai to mặt lớn, dùng lời chuyên nghiệp mà nói thì chính là tam quang trong sáng, tài tự thiên hàng.

Thái Vanh không mặc áo ngủ, Vưu Minh có thể nhìn thấy ba sợi lông trên đầu nhũ của ông, cái này tượng trưng cho chủ quý.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, Thái Vanh một đời đều sẽ thuận buồm xuôi gió, sinh ra trong gia đình giàu có, cả đời không cần lao lực, của cải vẫn tràn vào như nước, gia đình hòa thuận, con cái hiếu thuận, không có nhiều phiền não, cho dù gặp phải việc khó cũng sẽ dễ dàng giải quyết được.

Thời điểm gặp nguy hiểm sẽ có quý nhân giúp đỡ.

Người có tướng mạo như thế này Vưu Minh chỉ mới thấy lần đầu.

Vưu Minh lấy Thi Sách ra bói, lại không tài nào tính ra kiếp nạn lần này của Thái Vanh.

Nói cách khác, Thái Vanh vốn không có kiếp nạn này, nhất định là có gì đó ngoài ý muốn.

Vưu Minh trước tiên dùng thanh khiết chú, tẩy rửa hết ô uế trên người Thái Vanh, lại dùng ngưng thần chú, để bản thân có thể nhìn Thái Vanh rõ ràng hơn.

Sau đó mới mở mắt, sẽ nhìn thấy thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy trên người Thái Vanh.

Vưu Minh niệm chú xong, mở mắt ra.

Thái Vanh vẫn nằm đó, nhưng có vô số tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng ngồi trên đỉnh đầu, vai và ngực ông.

Đám tiểu quỷ khô gầy cực kỳ, ngồi chồm hổm, lộ răng nanh, da dẻ tái nhợt thô ráp, bàn chân rất to.

Chúng nó ngồi xổm trên người Thái Vanh, tựa như đã xem thân thể Thái Vanh là sào huyệt của mình.

Không chỉ có thế…

Trên cái bụng bự đầy mỡ của Thái Vanh, lỗ rốn không ngừng sinh ra tiểu quỷ mới.

Tiểu quỷ vừa sinh ra trưởng thành trong nháy mắt, sau đó tìm một chỗ trên người Thái Vanh ngồi chỗm chệ.

Không quá mấy ngày, tiểu quỷ này sẽ chiếm cứ lấy một chỗ trên người Thái Vanh, sau đó tiếp tục sinh ra tiểu quỷ mới.



Vưu Minh cau mày.

Đám tiểu quỷ này không thể xem là quỷ thật, cũng không phải là yêu quái.

Chúng nó sinh ra ở những nơi ô uế, chứ không phải chỗ có âm khí, nói cách khác, chúng nó thường xuất hiện ở những nơi như cống rãnh nước bẩn hay thùng rác, trừ tỏa ra mùi thối thì không có công dụng nào khác, hơn nữa tuổi thọ cũng rất ngắn.

Có thể nói là trời sinh thiên dưỡng thiên diệt.

Đây cũng là lần đầu Vưu Minh biết được tiểu quỷ có thể sinh ra từ con người.

Trong sách có ghi, lỗ rốn là nơi chứa đựng mọi tạp chất trên cơ thể người, nếu thế thì việc này không quá khó hiểu.

Thái Thủ Nhất đứng ngoài hỏi: “Tìm được nguyên nhân không?”

Vưu Minh nghiêm túc nói: “Tìm được.”

Thái Thủ Nhất trừng mắt: “Nguyên nhân gì?”

Vưu Minh liếc nhìn đám tiểu quỷ đang nhe răng trợn mắt trên người Thái Vanh, chúng nó đang bảo vệ Thái Vanh, hoặc là nói chúng nó đang bảo vệ sào huyệt hoặc thức ăn, hoặc ‘mẹ’ của chúng, nói sao đi nữa thì tư thái này đúng là đang bảo vệ.

Vưu Minh nói: “Sinh cho anh một đống em trai hoặc em gái.”

Thái Thủ Nhất: “…”

Mẹ Vưu: “…”

Vưu Minh quay người hỏi: “Muốn nhìn không?”

Tuy sợ, nhưng hai người cũng rất tò mò, đặc biệt là mẹ Vưu.

Bà lần đầu nhìn thấy con trai trong lúc làm việc, cảm thấy dáng vẻ Vưu Minh lúc này đặc biệt đáng tin, như có cậu ở đây thì không cần quan tâm gì hết.

Làm mẹ, mẹ Vưu rất tự hào.

Hai người chịu đựng mùi thối đi vào trong phòng, Thái Thủ Nhất và mẹ Vưu bị mùi thối hun đến chảy cả nước mắt.

Có đôi khi, mùi thối cũng là vũ khí có tính sát thương cao.

Vưu Minh lấy nước sương ra bôi cho mẹ Vưu, sau đó đưa Thái Thủ Nhất tự bôi, nước sương không khác gì nước bình thường, bôi xong nhanh chóng đã khô lại.

Mẹ Vưu vừa mở mắt đã bị cảnh tượng trước mặt dọa đến xém chút ngã nhào, may mà Vưu Minh nhanh tay đỡ kịp.

Mẹ Vưu nhìn đám tiểu quỷ vẻ mặt dữ tợn, rồi tiểu quỷ không ngừng được sinh ra, vô cùng sợ hãi mờ mịt___ bà là đang nằm mơ sao?

Tất cả những thứ này đều là thật sao?

Vưu Minh đỡ lấy vai mẹ Vưu, nhẹ giọng nói: “Mẹ đừng sợ, có con ở đây.”

Chỉ một câu đã làm mẹ Vưu bình tĩnh lại, cảm giác sợ hãi tan biến.

Bà nhìn đám tiểu quỷ, cảm thấy cũng không đến nỗi đáng sợ lắm.

Trái lại, ngoại trừ có mùi thối ra, thế mà lại có chút đáng yêu.

Hình thể của chúng rất nhỏ gầy, răng nanh cũng không to tròn như của con người.

Chỉ tiếc chúng nó trưởng thành chỉ trong vòng mấy phút, trở nên dữ tợn hơn.

Thái Thủ Nhất to gan hơn, hắn chỉ bị dọa lùi về sau vài bước, chốc lát sau mới ghét bỏ nói: “Em trai em gái này cũng quá xấu rồi.”

Vưu Minh: “Bây giờ tôi không thể giải quyết hoàn toàn, chỉ có thể làm chúng ngừng sinh sản thôi.”

Thái Thủ Nhất sợ hết hồn: “Không thể hoàn toàn giải quyết?”

Vưu Minh gật đầu: “Trong sách không có ghi chép, tôi cần tìm người hỏi một chút.”

Mặc dù Thái Thủ Nhất có tình cảm rất tốt với lão ba, nhưng bây giờ lão ba hắn quá thối, cho dù mở hết cửa sổ trong phòng mùi thối vẫn quanh quẩn trong phòng.

Hắn lại không dám kêu người làm về, chỉ một mình ở lại trong không gian thối hoắc này chăm sóc ba mình.

Vưu Minh nói tiếp: “Hẳn là ngoài ý muốn, tôi không tìm thấy vết tích làm pháp trên người ba anh, trước khi có những biểu hiện này, ông ấy có đi đến đâu không?”

Thái Thủ Nhất nhớ lại, mũi hắn chưa quen với mùi thối, đến thở cũng không dám thở mạnh: “Lúc trước có đi ra ngoài du lịch.”

“Đi đâu thì tôi không biết.”

Thái Thủ Nhất: “Dù sao cũng không phải đi cùng với mẹ tôi.”

Vưu Minh và mẹ Vưu đồng thời nhìn Thái Thủ Nhất.

Thái Thủ Nhất nói: “Ông ấy đi vi vu với thư ký nhỏ của ông ấy.”

Mẹ Vưu nhìn về phía Thái Vanh, ánh mắt khinh thường.

Thái Thủ Nhất nhún vai: “Tôi quen rồi.”

Dù sao ba hắn cũng tốt hơn mẹ hắn, ba hắn là thật lòng yêu thương hắn, nếu không cũng đã không đi thắt ống dẫn tinh, bằng không hắn đã có không biết bao nhiêu đứa em trai em gái rải rác khắp nơi.

Mẹ hắn có đau khổ một thời gian, nhưng đã nhanh chóng vui vẻ trở lại, học theo ba hắn đi bao nuôi tiểu bạch kiểm___ là dùng tiền của ba hắn.

Bây giờ hai vợ chồng giờ mỗi người chơi một kiểu riêng, ngoại trừ lúc ăn tết gặp nhau ra, quanh năm suốt tháng chẳng cùng phòng.

Ba hắn gặp vấn đề này, mẹ hắn thấy đã có con trai lo, nên phủi tay không quản, tiếp tục đi du lịch với tiểu bạch kiểm.

Đôi khi Thái Thủ Nhất nghĩ lão ba đây là gặp báo ứng, ông bất trung với hôn nhân trước, không thể trách mẹ hắn không đau lòng chồng.

Loại gia đình thương nhân như họ không thể ly hôn, không phải do pháp luật không cho ly, mà là phần phần chia tài sản, hai bên đều không thể chấp nhận tổn thất như vậy, cho nên doanh nhân dù gia đình đã tan vỡ, mỗi người sống một cuộc sống khác, thì vẫn sẽ không ly hôn.

Hai người cứ vậy đội nón xanh cho nhau.

Lâu dần, hai bên đầu thành người có đám cỏ xanh biếc rộng lớn trên đỉnh đầu.

Thái Thủ Nhất tin ba mẹ hắn là vì yêu nên đến với nhau, khi đó ba mẹ hắn kết hôn, ba đã chuyển một nửa cổ phần của mình cho mẹ hắn, ba hắn từng nói qua với hắn: “Khi đó ba đã nghĩ, người như ba không thể chung tình, cho nên thừa lúc tình cảm còn sâu đậm, chuyển cổ phần cho bà ấy, dù sau này có di tình biệt luyến, bà ấy cũng không phải nhìn sắc mặt bất kỳ ai mà sống.”

Khi còn trẻ, mẹ hắn nổi tiếng là người theo chủ nghĩa không kết hôn, cho dù không kết hôn, bà vẫn sẽ được thừa kế gia nghiệp trong nhà.

Nhưng bà vẫn lựa chọn kết hôn.

Cho nên Thái Thủ Nhất không hiểu lão ba, không lý giải được mạch não của ông ấy, đã biết bản thân không phải người chung tình, thì sao lại lựa chọn đi đến hôn nhân.

Nhìn lão ba đang nằm dài trên giường, Thái Thủ Nhất thở dài, lòng thầm nói: “Báo ứng!”

Nhưng vẫn nói với Vưu Minh: “Chỉ cần chữa khỏi, bao nhiêu tiền cũng được.”

Vưu Minh cười: “Tôi sẽ không khách khí.”

Thái Thủ Nhất: “Tôi chuyển cho cậu một triệu trước, xem như tiền cọc.”

Vưu Minh gật đầu: “Số tài khoản của tôi anh biết rồi đó.”

Mẹ Vưu chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn.

Một triệu cứ vậy tới tay?

Đứa con trai này thực sự là từ trong bụng của bà sinh ra?

Chờ hai mẹ con ngồi trên xe, mẹ Vưu mới không yên hỏi: “Con kiếm được nhiều như vậy, không cần nộp thuế sao?”

Vưu Minh: “… Con….

Không biết.”

Mẹ Vưu lo lắng không yên: “Vẫn nên nộp thuế chứ?”

—— đây quả thật là một vấn đề thực tế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.