Chương trước
Chương sau
Sắc trời dần tối, trong đại sảnh ánh đèn sáng chưng.

Đại hội châu báu mỗi năm đều hấp dẫn lực chú ý của tầng lớp thượng lưu, năm nay không biết châu báu, trang phục của công ty nào sẽ lên ngôi.

Năm ngóai lưu hành trang sức hình giọt nước, năm nay lưu hành dáng vẻ ra sao thì phải xem ngày hôm nay.

Khách mời hôm nay có phu nhân danh môn, có thương nhân nổi tiếng, địa vị cao nhất là hai vị công chúa.

Hai vị công chúa này đến càng thêm thu hút ánh mắt người tham gia.

Hai vị công chúa rất thời thượng, có thể xem là dẫn đầu trào lưu của quốc gia mình.

Xã hội hiện đại không có nhiều công chúa, nổi danh như hai vị này càng hiếm thấy, vì thế truyền thông hầu như đều tập hợp bên người hai vị này.

Thời thượng và xinh đẹp càng thêm hấp dẫn ánh mắt, da trắng như tuyết, mắt to sáng ngời, đều có mái tóc dài mềm mại, mặc lễ phục tao nhã khéo léo không làm mất đi phong thái tuổi trẻ.

Trước giờ đại hội chính thức mở ra, thì thời gian này chính là dành cho hai vị này.

Nhóm phu nhân danh môn vây quanh hai vị công chúa.

Không ít khách thương nhân cũng chen đến, cho dù nói được hai câu với công chúa cũng rất tốt.

Con người vẫn luôn theo đuổi sự mỹ lệ cùng địa vị.

Hai vị công chúa lại có cả hai thứ này.

Hi Duy công chúa thích kim cương hơn bảo thạch, cô đeo dây chuyền mặt kim cương, là viên kim cương có tên là Mân Côi Chi Tâm, rất có giá trị, tương đương khoảng một trăm triệu đôla Mỹ, trên tay cũng là nhẫn khảm kim cương, viên kim cương này cũng rất nổi danh, từng là vật sưu tập của một tiểu quốc, sau đó hoàng thất sa sút, viên kim cương liền rơi vào tay vị công chúa này.

Bên cạnh Hi Duy công chúa, là Felicia công chúa, Felicia công chúa lại thích bảo thạch hơn, bảo thạch tinh tế nhỏ xinh lại lỗng lẫy chói mắt.

Hai vị công chúa ngồi đó, nhóm phu nhân danh vện trang điểm lộng lẫy không khác gì làm nền, mặc dù bọn họ tự mình mang theo nhiếp ảnh gia, nhưng đứng trước mặt hai vị công chúa liền bị đánh tan thành mảnh vụn.

“Không ngờ năm nay lại có công chúa đến.” nghĩ tới năm nay sẽ có công chúa đến.” Nụ cười danh viện có chút vặn vẹo, như ép bản thân phải bày ra.

Quý phu nhân bên cạnh nói: “Dù sao cũng là đại hội châu báu đỉnh cấp, các công chúa đến cũng là bình thường.”

Quý phu nhân không đón lời, danh viện bất đắc dĩ ngậm miệng.

Không ai muốn làm nền, đặc biệt là các quý bà ở đây, ngay cả cơ hội làm nền cũng không có.

Hi Duy công chúa luôn nở nụ cười như trong tranh treo tường.

Cô cười mệt, liền dùng tay che miệng, bảo tiêu bên cạnh ra hiệu nhóm truyền thông dừng quay chụp.

Hi Duy công chúa nói với Felicia công chúa: “Em cảm thấy năm nay ai sẽ đoạt hạng nhất?”

Felicia công chúa không có nghiên cứu về châu báu như chị, cô còn nhỏ tuổi, càng hoạt bát xán lạn: “Chắc có lẽ là RY đi? Năm ngoái, rồi năm trước nữa cũng là nó.”

Hi Duy công chúa không có biểu tình, không nhìn ra cao hứng hay thất vọng, chỉ nói: “Vậy thì quá không thú vị.”

Dù hàng năm đều đổi mới, nhưng phong cách của một công ty luôn tương tự nhau, cho dù thiết kế đẹp cỡ nào, nhìn nhiều cũng sẽ cảm thấy không còn đẹp nữa.

“Chị còn mong chờ năm nay có châu báu của người mới khiến chị phải sáng mắt lên đây.” Hi Duy công chúa mỉm cười nói.

Felicia: “Vậy mua nhiều chút.”

Các cô cũng không thiếu tiền.

Công chúa hoàng thất, đặc biệt là quốc gia giàu có, được dân chúng chú ý, được cha mẹ yêu thương, các công chúa không bao giờ thiếu tiền.

Thậm chí các công chúa còn có sự nghiệp của riêng mình, tuy không phải tự mình quản lý, mà chỉ trên danh nghĩa, nhưng tiền kiếm được cũng đếm không hết.

Ngay cả bản thân cũng không biết mình có bao nhiêu tài sản.

Ánh đèn trên đài dần tối xuống.

Mọi người bắt đầu tìm kiếm vị trí của mình, dưới ánh đèn chiết xạ, châu báu sẽ càng thêm lộng lẫy, sẽ phát ra ánh sáng khi người đeo chúng di chuyển, mỗi một góc độ đều có vẻ đẹp riêng.

Vị trí tốt nhất đương nhiên thuộc về hai vị công chúa.

Có dương cầm sư ngồi một bên biểu diễn khúc dương cầm, tao nhã cao quý, đàn violon tùy theo phối hợp.

Người mẫu đầu tiên đi ra.

Cô có đôi mắt tô như búp bê Tây Dương, mặc váy dài màu trắng viền ren, dây chuyền kim cương trước ngực chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.

Đám người bên dưới vô cùng im lặng, không có hứng thú lắm.

Dây chuyền kim cương đương nhiên rất đẹp, cũng rất quý, đối với nhóm danh viện mà nói cũng rất đáng giá có trong tay.

Nhưng quá bình thường.

Bình thường các quý phu nhân về nhà, mở hộp trang sức ra, bên trong có rất nhiều dây chuyền vòng tay tương tự.

Ở giữa tất nhiên có không ít vật phẩm khiến người phải sáng mắt, thậm chí màn biểu diễn chưa diễn ra được một nửa đã có người cho rằng hạng nhất năm nay vẫn sẽ là RY.

Năm nay RY không đưa ra kiểu đá quý hình giọt nước như năm ngoái.

Mà là kiểu hình vuông, bề mặt cắt đến nhẵn nhụi lấp lánh.

Còn dùng rất nhiều công nghệ, lại không hiện ra vẻ rườm rà, càng tăng thêm khí đoan trang.

Người mẫu mặc váy dài lộ lưng, đeo trang sức bước ra, giày cao gót thủy tinh càng làm người mẫu thêm tiêu sái thướt tha, lắc eo một cái, tầm mắt của mọi người đều dính chặt lên người cô, không sao dời mắt nổi.

Ngay cả Felicia công chúa cũng phải nhỏ giọng nói: “Chị, RY nhất định hạng nhất.”

Hi Duy công chúa cảm thấy có chút vô vị, nhưng vẫn treo lên vẻ mặt tươi cười.

RY vẫn luôn như thế, sẽ chỉ bỏ sức trên đá quý của của mình, nhưng bản thân đá quý đã rất đẹp, đó là hào quang của riêng nó.

Đến gần cuối, mọi người đã không còn hứng thú, chỉ chờ dàn người mẫu cuối cùng đi ra.

Chính lúc này, một người mẫu đi ra.

Cô có gương mặt Châu Á, không đủ lập thể, thậm chí không đủ ‘sang’.

Nhưng cô vừa bước ra, dàn người mẫu ra trước lập tức trở thành nền.

Lúc cô vừa bước ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt vào trang sức trên người cô.

Trên tai cô là khuyên tai lục bảo đá quý chế thành, đá quý hình tam giác, dây nối bằng vàng liên kết đá quý và lỗ tai, mỗi một bước đi của cô, khuyên tai sẽ lay động theo.

Cô mang dây chuyền hình thức khoa trương trên cổ, xung quanh khảm đá quý nhỏ tô điểm, tựa như chúng tinh ủng nguyệt, vây quanh viên kim cương hình thoi ở giữa.

Các công ty đá quý rất thích dùng bạch kim.

Bạch kim càng tao nhã.

Nhưng bộ trang sức này lại dùng hoàng kim.

Rõ ràng là hoàng kim diễm tục, lúc này lại vừa vặn hiện ra cao quý.

Bạch kim trước mặt nó không khác gì đồ bạc, trời sinh đã thua nó một bậc.

Nữ người mẫu bước đi, váy dài lay động theo bước chân cô, mọi người thưởng thức trang sức xong mới đánh giá toàn thể.

Nữ người mẫu mặc váy xẻ ngực màu xanh, làn váy không rộng, màu sắc từ trên xuống dưới thay đổi dần, phần trên là màu xanh lục như trang sức, nhu hòa trí mỹ, phần dưới dần đậm hơn, dưới cùng đã biến thành màu xanh thẫm.

Đóa hoa trên váy đúng lúc hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Tựa như váy là chiếc lá, dùng toàn thể bao quanh hoa, mỗi một đóa hoa đều mãnh liệt đua nở, đóa hoa màu xanh lam, sợi bạc làm nụ hoa, đóa hoa tươi tắn lãng mãn, tựa như nói ra lời yêu với mỗi người.

Nó như hoa mân côi, lại không phải hoa mân côi, mà là hoa tường vi mãnh liệt đua nở.

Mỗi bước đi của người mẫu đều khiến tất cả người trong hội trường không tự giác duỗi dài cổ.

Sao lại đẹp như vậy?

Vì sao có thể đẹp như vậy?

Dường như người mẫu cũng trở nên xinh đẹp hơn, vẻ ngoài không mấy nổi bật cũng biến thành một vẻ đẹp khác biệt.

Không chỗ nào không đẹp.

Còn chưa kịp để mọi người dời lực chú ý, người mẫu nữ vừa trình diễn xong phần của mình, đã có một người mẫu khác đi ra.

Là một người mẫu nam, vóc người thuần Châu Âu, cao ráo thon gầy, thoạt nhìn có vẻ hơi căng thẳng, nhưng không ai chú ý đến vẻ căng thẳng của cậu ta.

Tất cả mọi người đểu chú ý vào trang sức cài ngực áo, vào khuyên tai của cậu ta.

Âu phục màu đen không biết dùng chất liệu gì, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lung linh, màu đen của vải ánh lên chút màu tím dưới ánh đèn.

Trâm cài ngực của cậu ta làm từ đá rubi, lông chim màu đen nhân tạo bao quanh, rõ ràng âu phục là màu đen, lông chim lại không hòa cùng một thể với âu phục, trái lại càng có trình tự, viên đá rubi ở giữa đoạt đi tất cả ánh mắt của mọi người.

Theo bước chân càng lúc càng gần của người mẫu, mọi người mới nhìn rõ họa tiết thêu trên vạt áo.



Đó là màu đỏ sậm, gần giống hoa hồng màu đen, nụ hoa phóng túng buông thả, lại ngượng ngùng như thiếu nữ, mỗi một đóa hoa đều có một phong cách riêng.

Rõ ràng người mẫu nam chỉ trang điểm nhẹ nhàng, lúc này lại hiện ra phong thái quý tộc.

Có một vẻ đẹp u buồn tuổi mới lớn.

Cũng có vẻ anh tuấn của nam nhân trưởng thành.

Chính là vẻ xinh đẹp cùng nam tính kết hợp.

Trong lòng mọi người đều nảy lên suy nghĩ, người tiếp theo chắc sẽ không đẹp được như người lúc này.

Nhưng bốn người mẫu lên đài liên tiếp sau đó, tất cả mọi người đều không thể tin vào mắt mình.

Ngay cả nụ cười trên mặt Hi Duy công chúa cũng trở nên cứng ngắc.

Cô nắm chặt lấy tay em gái, Felicia công chúa không cảm nhận được đau đớn, cô còn đang ngẩn ngơ vì người mẫu vừa rồi, hai mắt sáng lấp lánh.

Cô thích đá quý, càng thích đá rubi, cũng thích lục ngọc bảo thạch cùng đá mắt mèo.

Mỗi một bộ vừa rồi, dù là trâm cài áo và khuyên tai của nam cô đều thích.

Cô sẽ mua hết tất cả!

Còn có lễ phục! Lễ phục của người mẫu nữ!

Cô cảm thấy bộ nào cũng đẹp hơn của cô.

Ngay cả bộ cô đang mặc, là thiết kế cao cấp của Pháp, cũng không thể sánh bằng bộ vừa rồi của người mẫu nữ.

Tuy rằng xưa nay cô chỉ thích đá quý không thích trang phục.

Nhưng nếu là bộ người mẫu nữ vừa rồi mặc…

Hai mắt Felicia công chúa sáng lấp lánh, cô nhất định sẽ là vị công chúa đẹp nhất! Người mẫu nữ kia đâu có xinh đẹp được như cô!

Tuy rằng mỗi nơi có cái nhìn nhận sắc đẹp khác nhau, nhưng người mẫu vừa rồi không thể đẹp được như cô!

Trải qua phần trình diễn của nhóm người mẫu vừa rồi, nhóm người mẫu kế tiếp rõ ràng nhận ra được vẻ hờ hững của khán giả.

Nhóm người mẫu không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều cảm thấy trang phục và trang sức của mình đều rất đẹp, hơn nữa còn quý giá như vậy, ngoại trừ cơ hội lúc làm việc, người mẫu tuyệt đối không có khả năng mang trang sức quý giá như vậy, chứ đừng nói đến trang phục may riêng cao cấp.

Nhưng không ai chú ý đến nhóm người mẫu, cho dù có nhìn, cũng là không cảm xúc, mắt nhìn nhưng tâm không nhìn, mọi người đều có suy nghĩ khác trong đầu.

Ngay khi người mẫu cuối cùng đi xuống đài, trong lòng mọi người đã có quyết định.

Hạng nhất năm nay không thể nghi ngờ đã xuất hiện.

Chỉ là không biết là công ty nhà nào.

Vì trên người họ không dán nhãn hiệu, không giống như phong cách quen thuộc của RY mà khán giả đã quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn không một ai biết bộ trang sức kinh diễm cùng trang phục xinh đẹp với màn trình diễn kia thuộc về công ty nhà ai.

Thế nhưng mọi người cũng không vội, dù sao thời gian còn dài, mỗi công ty đều có đài triển lãm riêng của mình.

Tất nhiên vẫn là người mẫu và trang sức vừa trình diễn, chỉ là có nơi triển lãm riêng mà thôi.

Trong phòng nghỉ, đám người Trịnh Thành Tài vô cùng hồi hộp.

Tuy rằng ai cũng cho trang sức, trang phục của công ty nhà mình tốt hơn nhà khác, nhưng thẩm mỹ của người Phương Tây khác với người Trung Quốc.

Bọn họ có cảm thấy đẹp như thế nào cũng vô dụng.

Vẫn phải dựa vào cái nhìn của khán giả.

Đặc biệt năm nay còn có hai vị công chúa tới tham dự.

Hạng nhất năm nay, danh tiếng sẽ lớn hơn mọi năm.

Vì có hoàng thất chứng thực a…

Ai nấy đều căng thẳng, ôm ấp hy vọng to lớn.

Chỉ cần có thể thắng, chỉ cần năm nay có thể thắng, bọn họ có thể rửa sạch nhục nhã!

Ngay cả đám người Tần San cũng khẩn trương không thôi.

Mặc dù không có hiệu ứng như trên khán đài, nhưng đã nhìn thấy từ trong phòng chuẩn bị, đều cảm thấy hấp dẫn ánh mắt đến cực hạn.

Nhìn thành phẩm ra tới, các cô mới hiểu được tại sao Vưu Minh nói các cô thiết kế không được.

Xác thực không được, chênh lệch quá xa.

Quả thực một cái trên trời một cái dưới đất, lão sư quả nhiên là lão sư, các cô phải tiếp tục học tập nhiều.

Nhận ra bản thân chưa đủ năng lực, sau này các cô càng thêm khiêm nhường.

Nhưng cùng lúc lại rất kiêu ngạo, các cô có lão sư ưu tú như vậy, còn rất nhiều thời gian dạy dỗ các cô tiến bộ, tương lai chưa chắc không thể vượt qua các lão sư.

Vưu Minh lại rất trầm ổn ngồi trên ghế nghịch di động.

Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều rất hồi hộp, chỉ có Vưu Minh là không.

Trịnh Thành Tài khó hiểu hỏi cậu: “Tiểu Vưu, cậu không khẩn trương xíu nào hết hả?”

Vưu Minh lắc đầu, không hề vờ vịt: “Chúng ta đã dốc hết khả năng có thể, cho dù thắng hay thua, thì chúng ta cũng không thể làm gì.”

Trịnh Thành Tài nhìn cửa, đúng vậy, bọn họ đã làm hết khả năng, tiếp đó, thì phải xem thực lực của họ có thể đánh bại các nhãn hiệu đá quý lâu năm hay không.

Nếu như có thể…

Hô hấp Trịnh Thành Tài trở nên dồn dập___ vậy đó chính là thời khác tỏa sáng nhất của đời hắn!

Cửa mở ra.

Trợ lý đưa nhóm người mẫu đi vào.

Sắc mặt nhóm người mẫu đều đỏ bừng.

Bọn họ vẫn rất khẩn trương, càng nhiều hơn đó là kích động khó nói thành lời.

Chưa bao giờ họ có được thời khắc như vừa rồi, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người họ, tuy trước đây trong show thời trang cũng có, nhưng ngày hôm nay không giống vậy! Ánh mắt khán giả rất nóng bỏng, hưng phấn vô cùng!

Bọn họ tựa như hóa thân thành quý tộc, đứng trên đài dõi mắt nhìn xuống những người kia.

“Trang điểm lại chút đi, chừng nửa tiếng nữa nên đi ra ngoài.” Vưu Minh nói.

Mọi người sôi nổi hành động.

Nhóm người mẫu ngồi trước bàn hóa trang, nhìn bản thân trong gương.

Vẫn là gương mặt này.

Nhưng bọn họ cảm thấy bản thân đã không còn giống như trước.

Bọn họ đã có được sức mạnh, sức mạnh của sự mỹ lệ.

Đó chính là công hiệu của đá quý.

Đá quý ngoại trừ tượng trưng cho vẻ đẹp bên ngoài, còn mang ý nghĩ mạnh mẽ.

Vưu Minh và Trịnh Thành Tài phải đi ra chỗ triển lãm.

Mấy bộ trang sức đá quý này còn chưa được định giá, nếu có người giành mua trước, hôm nay chính là cơ hội duy nhất của họ.

Nếu không có thể phải chờ thêm mấy tháng.

Về phần Vưu Minh, thì lại càng phải nhanh chân xem có thể nhận được đơn dặt hàng vào tay hay không.

Vị trí trưng bày của họ không tốt, rất xa sân khấu, cơ hồ đã gần ra đến cửa.

Ánh sáng cũng không tốt, chỗ tốt duy nhất chính là người đi ra ngoài có thể nhìn thấy bọn họ.

Chỗ tốt này có cũng như không.

Lúc bọn Vưu Minh ra tới, người mẫu của các nhà khác đã đứng ngay ngắn ở vị trí triển lãm.

Thế nhưng ——

Vị trí của bọn họ lại bị một đám người vây quanh.

Trịnh Thành Tài còn cảm thấy lạ, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta bị chiếm vị trí?”

Vưu Minh: “Qua xem thử”.

Đại hội đã quy định vị trí triển lãm, không ai nhàm chán đến mức đi chiếm vị trí, huống chi vị trí này còn không tốt, còn là chỗ tệ nhất trong đại sảnh.



Phục vụ mặc áo sơ mi, tay bưng khay, bên trên có champagne cùng cocktail, để khách có thể tùy ý lấy dùng.

Tiếng dương cầm và vi ô lông lại vang lên.

Bọn Vưu Minh vừa đi tới, nhóm nam nữ ở đó lập tức nhìn họ bằng ánh mắt nóng rực.

Mọi người nhường ra một con đường, Vưu Minh và Trịnh Thành Tài dẫn đầu nhóm người mẫu tiến vào.

Các người mẫu đã quen với công việc như vậy, bọn họ nhanh chóng đến đúng vị trí của mình, bất quá đều nghe theo sắp xếp của Vưu Minh.

Nhóm người mẫu không cười, bình thường sẽ tạo cảm giác lạnh lùng, lúc này lại làm người cảm thấy ổn trọng và tao nhã, còn mang theo kiêu ngạo không khiến người chán ghét.

Bất kể là Đông phương hay Tây phương, chỉ cần là cái đẹp, thì tất cả mọi người đều thưởng thức.

Sau khi nhóm người mẫu đứng ngay ngắn, nhóm khách mời vốn dĩ đang xem triển lãm bên khác đều dồn dập hướng về bên này.

Đáng thương những vị trí triễn lãm khác, chỉ còn lác đác vài bóng người, mấy người này còn có thể là nhân viên của công ty họ.

Nam nhân bị Vưu Minh quật ngã đứng ở vị trí triển lãm của mình, lúc nhìn thấy Vưu Minh gã liền choáng váng.

Bốn tác phẩm kinh diễm vừa nãy là của công ty nam nhân Châu Á này?

Bất kể là đá quý hay trang phục, đều có thể nói là hàng đầu thế giới.

Cánh tay gã đột nhiên đau đớn.

Cảm giác sỉ nhục bành trướng như muốn làm gã sụp đổ.

Gã không chỉ bị nam nhân Châu Á đang bại trên phương diện sức mạnh.

Còn bị đánh bại cả trên phương diện chuyên nghiệp sao?

Công ty đá quý nhà gã truyền thừa mấy trăm năm.

Gã cắn răng, lúc này không chỉ tay đau, dạ dày cũng bắt đầu đau, khó chịu cực hạn, gã đành phải chạy đến WC phun ra.

Tự rước lấy nhục…

Nam nhân hận bản thân chưa từng xuất hiện.

Đám người đó trơ mắt nhìn gã bị người khác quật ngã, vừa rồi còn dùng ánh mắt trào phúng cùng thương hại nhìn gã.

Gã lại không thể làm như không thấy, cũng không có cách nào phản bác.

Đám người Vưu Minh có ghế ngồi, chỉ có người mẫu là phải đứng.

Khách mời không thể dùng tay sờ, chỉ có thể dùng mắt nhìn, lần này họ có thể xem kỹ càng.

Ngoại trừ đá quý, có rất nhiều người chú ý đến trang phục.

“Đây là kiểu thêu gì? Không phải kiểu thêu của Pháp.”

“Đúng, vô cùng trơn nhẵn, không giống kiểu lập thể của Pháp.”

“Vì thế nên trang phục không làm lu mờ đá quý.”

“Màu sắc rõ ràng rất đơn giản, lại không hề đơn điệu, vừa nãy tôi còn nghĩ phải kết hợp rất nhiều màu sắc đó.”

“Chắc là do kim tuyến và sợi chỉ bạc chăng?”

“… Thêu thùa của Trung Quốc rất sang quý, nghe nói trước đây chỉ có hoàng thất mới có khả năng sử dụng trang phục thêu.”

“Nhà tôi có một bức tranh thêu Trung Quốc, là tác phẩm thời Thanh, thêu chân dung thê tử quan chức, vô cùng mỹ lệ đoan trang.”

“Tôi tưởng Trung Quốc chỉ biết thêu long phượng.”

“Thế mọi người không nhận ra, rõ ràng trang phục đẹp như vậy, nhưng đập vào mắt trước tiên vẫn là trang sức sao?”

“Đúng, cô không nói tôi còn không nhận ra, cô nói ra tôi liền cảm thấy.”

“Những bộ trang phục khác tôi cảm thấy quá đơn giản, bộ không đơn giản thì lại lấn át phong thái của trang sức.”

Có danh viện nói với bạn: “Hôm nay tôi muốn mua lại bộ trang sức này.”

Cô nói sẽ dùng bộ đá quý này làm trang sức chính, còn nói: “Tôi cũng đặt một bộ lễ phục, không biết có thể làm đẹp hơn so với bộ này hay không.”

“Tơ lụa và đồ gốm Trung Quốc luôn là thứ đồ quý giá, vải làm bộ trang phục này nhìn rất giống tơ lụa.”

“Tôi thấy không giống tơ lụa, tôi có rất nhiều quần áo làm bằng tơ lụa, nhìn không giống bộ này lắm.”

Ngay lúc mọi người đang sổi nổi thảo luận, bỗng có người nói: “Công chúa đến.”

Thanh âm của mọt người nhỏ lại, quay đầu nhìn về sau, nhìn thấy Hi Duy công chúa mang theo Felicia công chúa đi tới.

Sau khi hai vị công chúa tới, khách mời đều tự nhiên lui về sau một bước nhỏ, bày tỏ sự tôn trọng với công chúa.

Hi Duy công chúa đi tới trước mặt người mẫu.

Cô không thiếu trang sức, có nhiều hơn nữa cô vẫn có thể mua được, cô cũng không thiếu quần áo, bản thân cô còn có thợ may hoàng thất riêng, nhà thiết kế kia chỉ phục người trong hoàng tộc, người ngoài không có cơ hội mặc.

Nhưng bây giờ…

Ánh mắt của cô bị trang sức và quần áo trên người người mẫu hấp dẫn.

Sau khi nhìn người mẫu, Hi Duy công chúa quay đầu nhìn Vưu Minh và Trịnh Thành Tài, tiếng mẹ đẻ của cô không phải tiếng Anh, nhưng cô có thể nói lưu loát tiếng Anh, khẩu âm càng chuẩn tiếng Anh của Luân Đôn.

Cô đi đến trước mặt đám người Vưu Minh.

Vưu Minh cùng Trịnh Thành Tài sinh ra ở Trung Quốc, lớn lên ở Trung Quốc, ở Trung Quốc không có hoàng thất, cho nên đứng trước mặt hoàng thất không biết phải làm thế nào.

Vưu Minh khẽ nghiêng mình, nhẹ giọng nói: “Công chúa điện hạ.”

Nụ cười trên mặt Hi Duy công chúa rất ôn nhu, cô luôn được dân chúng hoan nghênh, cũng là vì do dễ thân cận.

Hơn nữa có rất nhiều người ủng hộ cô, anh trai cô là người thừa kế ngôi vị hợp pháp thứ nhất, cô là người thứ hai, nếu anh trai cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì cô sẽ trở thành nữ vương.

“Tôi rất thích tác phẩm của các anh.” Hi Duy công chúa nói.

Trịnh Thành Tài nghe không hiểu___ phiên dịch của hắn vừa chạy đi WC.

Cũng may Vưu Minh nghe hiểu, cậu cười nói: “Là vinh hạnh của chúng tôi.”

Hi Duy công chúa đánh giá nam nhân Chấu Á trước mặt, cậu rất dễ nhìn, mặc dù cô cảm thấy tướng mạo người Châu Á đều tương tự nhau.

Tựa như những thiếu gia quý tộc, trên mặt luôn mang theo ngạo khí, mặc dù người khác không nhìn ra, nhưng cô nhìn ra được.

“Những tác phẩm đá quý này tôi muốn mỗi thứ một bộ.” Hi Duy công chúa mỉm cười nói: “Hộ vệ của tôi sẽ làm việc với các anh.”

Vưu Minh tươi cười như cũ: “Ngài sẽ khiến chúng càng trở nên xinh đẹp.”

Hi Duy công chúa sửng sốt, nụ cười trở nên chân thật hơn.

Không phải đá quý làm cô trở nên đẹp hơn, mà là cô khiến chúng trở nên đẹp hơn.

Đây là lần đầu cô nghe được lời khen như vậy: “Anh rất tốt.”

Vưu Minh cười.

Hi Duy công chúa lại hỏi: “Những trang phục này là của công ty nào?”

Vưu Minh: “Những trang phục này là của công ty nhà tôi.”

Hi Duy công chúa nhìn cậu.

Ánh mắt Vưu Minh không gợn sóng: “Công ty nhà rôi không tung ra thị trường, chỉ nhận đơn đặt hàng.”

Cậu chính là thẳng thắn bày tỏ bản thân không hề có mánh lới gì.

Không có truyền thừa hàng trăm năm, giá trị bản thân cũng chẳng có bao nhiêu.

Hi Duy công chúa khẽ cười nói: “Tôi thích sự thành thật của anh, không biết tôi có thể có vinh hạnh đặt đơn với quý công ty hay không?”

Trên mặt Vưu Minh không có vẻ nịnh nọt lấy lòng, tựa như đứng trước mặt cậu chỉ là khách hàng bình thường, cậu tôn trọng đối phương, nhưng sẽ không hạ thấp mình cầu xin: “Nếu đó là mong muốn của công chúa.”

Filicia công chúa đứng bên cạnh hồn nhiên nói: “Tôi cũng đặt, phải làm giống của chị tôi.”

Hi Duy công chúa cười với Felicia công chúa, lại hỏi: “Mấy bộ trang sức này có giới hạn chứ?”

Vưu Minh gật đầu, Trịnh Thành Tài đã nói với cậu: “Mỗi tác phẩm chỉ tung ra hai mươi bản trên toàn cầu.”

Nhóm khách mời đứng ngoài lập tức nhao nhao.

Vậy thì phải làm sao mà có?

Cướp hả?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.