Tuy rằng từ đầu đã biết sẽ có một ngày Giang Dư An hiện thân trước mặt ba mẹ, nhưng Vưu Minh không ngờ là dưới tình huống như vậy, trong lúc thần trí Giang Dư An không rõ, công cuộc giải thích tất nhiên là rơi xuống đầu Vưu Minh.
Này cũng xem như là chuyện tốt, dù sao Giang Dư An muốn trở lại nhân thế, cần thiết có một thân phận mới, Vưu gia không có bản lãnh làm hộ khẩu cho Giang Dư An, nhưng Giang gia có thể.
“Không phải mơ?” Vẻ mặt mẹ Giang hoảng hốt, đứng trong phòng khách mê man.
Vưu Minh đem ngọn nguồn giải thích một lần, mẹ Giang vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Vưu Minh nhẹ giọng nói: “Vốn Dư An muốn chờ đến khi có nhịp tim có hô hấp như người bình thường mới trở lại tìm hai bác, nhưng bây giờ anh ấy xảy ra chút chuyện, thần trí không đủ thanh tỉnh…”
Tay mẹ Giang run rẩy, bà sửng sốt hồi lâu, mới hấp hấp mũi, nhịn xuống nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ai quan tâm chuyện đó, mặc kệ nó là người hay quỷ, nó chính là con bác…”
Bà rốt cục vẫn không nhịn được khóc lên.
Mẹ Giang thuộc dạng nửa mê tín nửa không mê tín, bà tin có những thứ khoa học không thể giải thích, thế nhưng vẫn ôm thái độ hoài nghi với quỷ thần lúc này nhìn thấy con trai nửa mê tín đã trở thành mê tín hoàn toàn.
Bà tiến đến kéo tay Giang Dư An ôm hắn khóc đến tan nãy cõi lòng: “Đau lắm đúng không?”
“Lúc rời đi con đau lắm đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312661/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.