Bên ngoài cuồng phong gào thét, Vưu Minh đứng trong phòng, cậu mím môi, sắc mặt tái xanh.
Lý trí nói cho cậu biết, bản thân nên đợi trong phòng, đi ra ngoài chỉ làm Giang Dư An phân tâm, vì năng lực không đủ, cậu sẽ trở thành cản trở, không thể giúp Giang Dư An, đến cổ vũ cũng không làm được.
Tình cảm nói cho cậu biết, cậu cần phải ra ngoài, ít nhất là phải nhìn thấy Giang Dư An, mới có thể yên tâm.
Vưu Minh cắn môi, môi đã bị cắn nát cũng không phát hiện ra.
Hiện tại lực chú ý của cậu không để trên người mình, nên không cảm thấy đau.
Trong lòng có hai người tí hon nổi lên tranh cãi, một đứa nói cậu nên đi ra, một đứa nói cậu không được đi ra.
Cuối cùng Vưu Minh quyết định trưng cầu ý kiến của Tiểu Phượng.
“Tiểu Phượng, nếu như tôi đi ra ngoài, sẽ làm vướng tay vương chân hả? Cho dù tôi không làm gì, đúng không?”
Tiểu Phượng ở bên ngoài trầm mặc rất lâu, mới nói: “Lão đại để ta bảo vệ ngươi, nếu ngươi đi ra ngoài, hắn sẽ không yên tâm.”
Xem ra căn phòng này an toàn, không biết là có trận pháp hay là có thứ gì khác.
Vưu Minh đứng ngồi không yên: “Vậy tôi có thể mở cửa sổ nhìn xem được chứ?”
Tiểu Phượng trầm mặc một lát: “Có thể.”
Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không muốn kéo chân sau Giang Dư An, cũng không muốn để mặc Giang Dư An trong hiểm cảnh.
Không nhìn thấy Giang Dư An,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312656/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.