“Tiểu Phượng đi đầu thai?” Vưu Minh từ trên ghế đứng dậy, Giang Dư An kéo cậu lại, Vưu Minh trọng tâm bất ổn ngã ngồi lên đùi Giang Dư An, sắc mặt Vưu Minh hơi đổi đùi Giang Dư An cộm cậu có chút đau.
Giang Dư An ôm lấy eo Vưu Minh, giữ cậu ngồi im: “Ả nghĩ thông suốt, quyết định đi đầu thai không phải việc tốt à?”
Dù sao đã quen biết thời gian khá dài, tất nhiên là có tình cảm, lần này Tiểu Phượng đi đầu thai, hai người lại không thể gặp nhau lần cuối, Vưu Minh có chút tiếc nuối.
Sau khi đầu thai, cho dù linh hồn là một, nhưng đời người đã khác nhau.
Vưu Minh hỏi: “Cô ấy sẽ được đầu thai làm người chứ?”
Giang Dư An cầm ly nước trái cây trên bàn đặt vào tay Vưu Minh, Vưu Minh lại hỏi: “Sao cô ấy lại đột nhiên nghĩ thông?”
Giang Dư An: “Ả nói cõi âm không có gì thú vị, lại không muốn chờ đến khi hồn phách tiêu tán, không bằng sớm đi đầu thai.”
Hình như Tiểu Phượng vẫn luôn là như thế, nghĩ gì liền làm ngay.
Giang Dư An thấy Vưu Minh chau mày, nói tiếp: “Ả còn đang xếp hàng, tôi đưa em đến địa phủ gặp ả?”
Vưu Minh: “Địa phủ? Có thể đi sao?”
Giang Dư An nắm chặt lấy tay Vưu Minh: “Đương nhiên, dù gì cũng là Quỷ Đế, có thể đi.”
Sau khi thành Quỷ Đế, ràng buộc của Thiên Đạo không còn quá nghiêm khắc.
Vưu Minh tò mò hỏi: “Cần mang theo thứ gì không?”
Giang Dư An hôn lên khóe miệng Vưu Minh: “Mang theo chính mình là được, đến tối sẽ dẫn em đi.”
Cả một ngày Vưu Minh và Giang Dư An luôn cùng nhau, phòng ở đã được Vưu Minh trang hoàng lại, chủ yếu là những vật dụng mềm, vật dụng cứng thì vẫn giữ nguyên. Vưu Minh thích màu nhạt, căn phòng hầu như thiên về tông màu trắng ngà, gần giống màu trắng nhưng vẫn khác đôi chút.
Giang Dư An thì không có ý kiến gì về vấn đề này, yêu cầu duy nhất của anh là giường phải lớn, phải mềm, cửa kính sát đất thì đổi thành cửa pha lê, từ trong nhà có thể nhìn ra bên ngoài, bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong.
Trang trí chỉ tốn hết nửa ngày, cửa sổ mới thì đã có công ty cửa kinh tới lắp đặt, Vưu Minh rất hài lòng với cách trang trí mới này, quyết định cuối tuần mời hai bên cha mẹ và bạn bè đến thăm nhà mới.
“Ngoại trừ ba mẹ còn muốn mời ai nữa không?” Vưu Minh cầm di động chuẩn bị nhắn tin, vừa lục tìm danh bạ vừa hỏi.
Giang Dư An ôm vai Vưu Minh: “Không mời ai cả.”
Vưu Minh quay đầu nhìn Giang Dư An.
Giang Dư An cười nói: “Bữa cơm gia đình mà, mời bọn họ làm gì?”
Vưu Minh tắt di động nghiêm túc nói: “Anh nói cũng đúng.”
“Lần sau mời họ ăn cơm đi.”
“Có muốn xem phim không?” Vưu Minh mở TV, TV hai người mua là loại lớn nhất thị trường hiện này, độ phân giải tối cao, âm hưởng tốt, ở nhà xem TV cũng không khác xem ở rạp là bao, Vưu Minh còn mua lò vi ba, để khi nào xem phim có thể tự làm bỏng ngô ăn.
Giang Dư An phất tay, màn cửa sổ tự động hạ xuống.
Vưu Minh ngồi xếp bằng trên ghế, Giang Dư An tới gần.
Vưu Minh đưa tay đẩy Giang Dư An ra, mắt vẫn nhìn vào TV: “Anh đừng tới gần, quá nóng.”
Từ khi Giang Dư An có thân thể chân thật, anh thường thường cảm nhận được sự ghét bỏ của Vưu Minh đối với mình trên những phương diện thế này, Giang Dư An chỉ đành hạ thấp nhiệt độ cơ thể.
Lần này không cần Giang Dư An ra tay, Vưu Minh đã tự động chui vào ngực anh, còn đưa ly coca đến bên miệng anh.
Giang Dư An uống một hớp.
Hai người cứ như vậy quấn lấy nhau xem TV một tiếng, Vưu Minh tìm phim khác để xem, đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: : “Anh đã biết em từ trước khi chúng ta kết minh hôn rồi đúng không?”
Giang Dư An không phủ nhận, anh ôm lấy Vưu Minh từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu: “Biết.”
Vưu Minh không nhúc nhích, cúi đầu nói: “Nhưng em không nhớ rõ.”
Ngón tay Giang Dư An vuốt ve gò má Vưu Minh: “Là tôi đơn phương nhận thức em.”
Vưu Minh lẳng lặng đợi Giang Dư An nói tiếp.
Giang Dư An nhẹ giọng nói: “Lần đầu tiên tôi gặp em, lúc đó em còn rất nhỏ, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc đó tôi còn nghĩ không biết em đang nhìn cái gì.”
Vưu Minh hoàn toàn không nhớ gì cả.
Giang Dư An: “Sắc mặt em tái nhợt, cơ thể gầy yếu, cảm giác như một giây sau sẽ tắt thở.”
Vưu Minh: “…”
Lúc đó trong mắt Giang Dư An, Vưu Minh không có nửa điểm sinh khí, đứa bé nhỏ như vậy, đầy mặt tử khí nhìn ra cửa sổ, trong mắt không có ánh sáng, tựa như xác chết biết đi, không có chút khát vọng nào với cuộc sống.
Nhưng lại theo đuổi ánh mặt trời bên ngoài, là đứa bé mâu thuẫn điển hình.
Vưu Minh: “Em không có ấn tượng.”
Giang Dư An hôn lên cằm Vưu Minh: “Sau đó ngẫu nhiên tôi sẽ gặp được em, khi đó ba mẹ em thường xuyên mang em theo tham gia tụ hội hoặc bàn chuyện làm ăn. Tôi vốn dĩ không thích theo ba mẹ đến những nơi như thế, nhưng vì nghĩ tới có thể gặp được em, nên tôi vẫn đi.”
“Bất quá đi mười lần, khoảng chừng chỉ có thể nhìn thấy em được một, hai lần.”
Vưu Minh giải thích: “Khi đó việc làm ăn của ba mẹ em không quá thuận lợi…”
Kỳ thực chính là bị doanh nhân bản địa bài xích, kinh doanh quần áo sỉ lẻ không kiếm được nhiều tiền, mới đầu có rất nhiều người xem thường nhà cậu.
Nhà giàu mới nổi đa số rất ngông cuồng, luôn bài xích người ngoài, luôn cho rằng bản thân ưu việt.
Giang Dư An: “Đây là sau đó tôi mới biết.”
“Có một lần em trồng hoa trong nhà kính.” Giang Dư An nhẹ giọng nói: “Tôi đã nói chuyện với em.”
Vưu Minh không nhớ được chút gì, khi đó cậu mới bao lớn? Ký ức thời niên thiếu không hề tốt đẹp gì, cậu chưa bao giờ cẩn thận nhớ lại, bây giờ nghe Giang Dư An nói thế, cậu lục tìm ký ức, nhưng lại không có manh mối gì.
Giang Dư An: “Tôi hỏi em sao không đi cùng ba mẹ, em nói họ rất bận, em có thể tự lo cho mình.”
Vưu Minh kiêu ngạo nói: “Em vẫn luôn có thể.”
Vưu Minh: “Sau đó thì sao?”
Giang Dư An cười nói: “Em hỏi tôi sao tôi lại ở đó, tôi nói, vì hoa trong nhà kính rất đẹp.”
Giang Dư An tựa như nghĩ tới điều gì, vê mặt càng lúc càng ôn nhu: “Em hỏi tôi có biết hoa ngữ hay không, tôi nói không biết.”
“Sau đó em nói, hoa hồng đỏ có nghĩa là em yêu anh.”
Vưu Minh không ngờ khi còn bé mình đáng yêu như vậy, sao lớn lên lại khác thế kia chứ?
Giang Dư An ho nhẹ một tiếng: “Sau đó em đưa cho tôi một bông hoa.”
Vưu Minh mong đợi nhìn Giang Dư An, cho rằng bản thân nhất định đã đưa hoa hồng.
Ánh mắt Giang Dư An cực kỳ ôn nhu: “Là hoa cúc.”
Vưu Minh: “…”
Giang Dư An cười nhẹ: “Còn nói chờ đến khi lớn lên sẽ cho tôi nhiều hơn nữa, kêu tôi chờ em trưởng thành.”
Vưu Minh khó giải thích được: “Tại sao là hoa cúc?”
Giang Dư An xoa tóc Vưu Minh tóc: “Cái này thì tôi nhớ kỹ, tôi một mực chờ đợi em, chờ em lớn lên, chờ em đến tìm tôi, trong suy nghĩ của tôi, đó đã được xem là hôn ước.”
Vưu Minh: “…”
Dựa theo cái tính nết lúc còn bé kia, cậu cảm thấy bản thân nhất định có rất nhiều ‘hôn ước’.
Giang Dư An: “Là Lân Thác Cúc.”*
*Lân Thác Cúc: Hay còn được gọi là hoa bất tử, hoặc cúc bất tuyệt. Nó biểu tượng cho tình yêu vĩnh hằng, bất diệt, dù chết vẫn không thay lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]