Thành phố nhanh chóng trở lại như thường, vì không có cửa hàng nào sụp đổ, cũng không có thương vong, nên khôi phục rất nhanh. Hiện tại TV, báo đài đều đưa tin về chuyện này, gần như nhà đài nào cũng phát. Sau trận động đất lần này có rất nhiều vợ chồng ly hôn, tỷ lệ ly hôn của thành phố tăng vọt, làm cục dân chính khổ không thể tả, trước đây cảm thấy nhân thủ quá nhiều, bây giờ lại cảm thấy quá thiếu người rồi.
Báo đài thông báo sau động đất không có đại loạn gì, đối với người dân đây chính là may mắn.
Vì mạng internet đã rất phổ biến, nên những khu vực cách xa thành phố hay những nơi hẻo lánh vẫn không bị ngăn cách thông tin với thành phố, đường cao tốc cũng có vài chỗ bị đất đá chặn lại, nhưng hiện tại cũng đã khôi phục lưu thông.
Trấn phụ cận thành phố thì có vài căn nhà bị sụp đổ, tuy nói là nhà nhưng không có ai ở, đã bỏ trống, sau khi bị sụp còn được chính phủ trợ cấp, xem như là phí di dời.
Còn có người than thở, tiếc nuối bản thân đã phá bỏ nhà ở trấn quá sớm.
Lúc động đất xảy ra, ba mẹ Giang đang có mặt tại hội nghị cùng ba mẹ Vưu, lần này cùng nhau trở về. Dù biết con trai sẽ bảo vệ Vưu Minh, nhưng khi nghe được tin này cũng là kinh hồn bạt vía.
Trên đường về họ còn liên tục xem tin tức, sợ phải nhìn thấy tin thương vong, cũng may tin tức luôn báo tin mừng, trái tim đang treo lơ lửng của họ mới dần hạ xuống.
Một tuần sau, thành phố đã khôi phục như trước, người đi làm tiếp tục đi làm, cửa hàng bắt đầu mở cửa kinh doanh, trẻ con thì than vãn lại phải đi học.
Lần này ba mẹ Giang ở lại Vưu gia, hai nhà gộp thành một, mẹ Giang mẹ Vưu ôm đồm hết việc nhà bếp, khiến di Trịnh gần như thất nghiệp, Chu Lai Đễ mới tới thì làm trợ thủ cho dì Trịnh.
Người một nhà ăn tối xong, Vưu Minh liền đi tắm. Phòng cậu có WC riêng, nên Vưu Minh để ba mẹ Giang ở, ban đêm ba mẹ Giang đi vệ sinh cũng thuận tiện hơn, cậu thì dọn đến phòng cho khách ở lầu một.
Người lớn đều đã trở về phòng ngủ, Vưu Minh chỉ mặc quần cộc đi xuống lầu một tắm rửa. Vóc người cậu thon dài, cơ bắp chắc khỏe nhưng không khoa trương. Dì Trịnh đang dọn dẹp phòng khách, thấy Vưu Minh đi xuống, nói: “Cháu mặc áo ngủ vào đi, sắp vào đông rồi, đừng để bị cảm.”
Vưu Minh cười nói: “Trong nhà có máy điều hòa, dì đó, nên ngủ sớm đi, phòng khách cũng đâu có bừa bộn, mai rồi dọn tiếp.”
Dì Trịnh thở ra: “Sáng sớm mai dì phải đi chợ, bây giờ không dọn đến trưa mai sẽ rất bừa bộn.”
Vưu Minh: “Không phải còn có Tiểu Chu sao?”
Dì Trịnh hiếm khi dùng giọng điệu quái gở nói chuyện: “Mong cô ta chủ động làm việc, vậy dì phải đi chùa thắp nhang, xem ông trời có nghe được không đã.”
Dì Trịnh vẫn luôn ghét Chu Lai Đễ, chưa từng bỏ qua.
Nhưng khi Vưu Minh chủ động đưa ra ý kiến sa thải Chu Lai Đễ dì Trịnh lại không tán thành.
“Làm vậy khác nào dì so đo với cô ta? Phải đợi đến lúc cô ta lòi đuôi cáo mới được!” Dì Trịnh nghiêm túc nói.
Vưu Minh không còn cách nào, Chu Lai Đễ làm việc coi như nhanh nhẹn, cũng không táy máy tay chân đồ dùng dùng trong nhà, cậu cũng không tiện nói gì.
Vưu Minh đi phòng tắm tắm rửa, dạo gần đây không rảnh ngâm bồn tắm, cả người cứng ngắc không thoải mái, bây giờ được ngâm mình quả nhiên thoải mái. Vưu Ming thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt tính chợp mắt chốc lát.
Ngay lúc Vưu Minh đang hưởng thụ vui sướng khi ngâm mình, bên ngoài lại vang lên giọng của Chu Lai Đễ.
“Minh ca, trong phòng tắm không có sữa tắm, có muốn em mang vào cho anh không?”
Vưu Minh suy nghĩ một chút nói: “Cô đặt ở ngoài đi, tôi tự mình lấy, đi ngủ sớm đi.”
Chu Lai Đễ còn nói: “Minh ca, người anh ướt, đi ra sẽ làm ướt sàn nhà, để em đem vào cho anh đi.”
Vưu Minh ngẫm nghĩ, làm ướt sàn nhà Chu Lai Đễ lại phải lau dọn, liền kéo mành trong phòng tắm xuống, nói: “Cô để trên kệ đi.”
Theo Vưu Minh nghĩ, Chu Lai Đễ không cần đi vào, chỉ cần mở cửa duỗi tay vào là có thể để sữa tắm lên kệ được rồi. (EbookTruyen.Net)
Mấy giây là đủ.
Cậu nghe được tiếng mở cửa, nhưng hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng đóng cửa.
“Tiểu Chu?” Vưu Minh thử gọi.
Cậu vừa lên tiếng, một bóng đen đã xuất hiện ngoài mành.
Vưu Minh không hiểu ra sao: “Cô để sữa tắm lên kệ rồi ra ngoài đi.”
Chu Lai Đễ đứng trước mành: “Minh ca, để em chà lưng cho anh nha.”
Đã nói đến như vậy, Chu Lai Đễ có ý gì đương nhiên Vưu Minh hiểu được, ngữ khí cậu lạnh xuống: “Không cần, cô ra ngoài đi.”
Chu Lai Đễ không hề nhụt chí, nói tiếp: “Minh ca, anh đừng nghĩ nhiều, chỉ là dạo này em thấy anh vất vả quá, muốn giúp anh. “
Vưu Minh: “Không cần.”
Chu Lai Đễ cắn chặt môi.
Cô quan sát đã lâu, biết Vưu Minh không có ham mê bất lương gì, cũng không có quan hệ trai gái, trong nhà lại có tiền, đối với ai cũng hào phóng, không phải có câu nói ‘gần quan được ban lộc’ sao? Vốn cô tới trước thì được trước, tuy điều kiện gia đình không tốt, nhưng cô còn trẻ tuổi, trước tấn công sau phòng thủ, tuy mặt không xinh, nhưng cô từng thấy qua, không phải phu nhân nhà giàu nào cũng đều xinh đẹp.
Có thể thấy, mặt không xinh cũng không phải không có hy vọng.
Chu Lai Đễ hít sâu một hơi: “Vậy em để sữa tắm ở đây.”
Vưu Minh nghe thấy tiếng đóng cửa, mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu Chu Lai Đễ dây dưa không chịu ra ngoài, vậy thì phiền to, dù sao cậu cũng không có thói quen dắt chim đi dạo.
Vưu Minh kéo mành ra lấy sữa tắm, còn cẩn thận khóa cửa phòng tắm lại. Cậu quyết định ngày mai sẽ sa thải Chu Lai Đễ, cậu không muốn ở nhà mình mà lại không thể yên tâm buông lỏng, rất không thoải mái.
Sữa tắm là nhãn hiệu Vưu Minh chưa từng thấy qua, tuy nhiên bao bì rất tốt, tem nhãn đầy đủ, có mã vạch. Thật ra Vưu Minh thích xà phòng thơm hơn, hay xà phòng cũng được, sữa tắm sau khi tắm xong trên người sẽ rất trơn.
Vưu Minh ngâm bồn tắm đến mức buồn ngủ.
Trong phòng nhiệt khí lượn lờ, Vưu Minh nhắm mắt, cứ thế ngủ thiếp đi.
Tận đến khi có người ôm lên Vưu Minh vẫn không tỉnh, cậu dụi mặt vào người đối phương, cảm nhận hơi thở quen thuộc bao trùm lấy mình, Vưu Minh không có lấy nửa điểm đề phòng, lẩm bẩm: “Em buồn ngủ.”
Giọng nói trầm thấp từ tính của Giang Dư An vang lên bên tai Vưu Minh: “Về phòng ngủ.”
Trong lúc bửa tỉnh nửa mê, Vưu Minh không quên nhắc nhở: “Hôm nay chúng ta ở phòng khách lầu một.”
Giang Dư An xoa vành tai Vưu Minh: “Biết rồi.”
Anh cầm áo khoác tắm phủ lên người Vưu Minh, che đi những chỗ trọng điểm cần thiết.
Dạo gần đây quả thật Vưu Minh mệt muốn chết, nếu không cũng sẽ không ngủ quên trong bồn tắm.
Giang Dư An đặt Vưu Minh lên giường, còn mình thì nằm nghiêm, ánh mắt ám trầm ngắm nhìn cậu. Mặt Vưu Minh bị hơi nước tỏng phòng tắm hun đỏ, môi khẽ nhếch, Giang Dư An còn nhìn thấy cả đầu lưỡi của cậu.
Anh dùng tay khẽ niết môi Vưu Minh.
Vưu Minh không phòng bị há miệng ngậm lấy ngón tay Giang Dư An.
Giang Dư An không nhúc nhích, ánh mắt càng thêm ám trầm.
Vưu Minh nghiêng người vùi mình vào ngực Giang Dư An. Cơ ngực Giang Dư An rất dẻo dai, Vưu Minh vươn tay nhéo, còn oán giận: “Quá cứng rồi.”
Giang Dư An cười nói: “Nếu mềm thật em mới nên oán giận.”
Vưu Minh ngủ đến an ổn, cậu ôm lấy eo Giang Dư An, vùi đầu vào ngực anh.
Giang Dư An ôm lấy vai cậu, chuẩn bị cùng Vưu Minh ngủ một giấc ngon lành.
Hiện tại, anh gần như không khác gì người thường.
Nhìn Vưu Minh mệt như thế, cũng không làm chuyện khác được.
Cố tình trong lúc mơ màng Vưu Minh còn không an phận, tay chân lần mò. Giang Dư An đột nhiên ngồi bật dậy.
Lần đầu tiên cảm thấy làm người sống cũng có chỗ không tốt. Giang Dư An táo bạo nhìn Vưu Minh, âm trầm nói: “Lần này tha cho em.”
Nói xong muốn xuống giường đi tắm nước lạnh.
Người yêu ở bên, còn phải đi tắm nước lạnh, Giang Dư An nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành không hay biết gì của Vưu Minh, chỉ đành thở dài cam chịu.
“Lần sau sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em như vậy.”
Giang Dư An vừa đặt chân xuống đất, đột nhiên khựng lại, anh nhìn thấy cửa bị đẩy ra, một cô gái anh không quen biết đang đứng ở cửa, lén lút muốn vào, cô ta mặc váy ngủ mỏng tang, che không được bầu ngực.
Rèm cửa sổ trong phòng không kéo xuống, Chu Lai Đễ cũng dễ dàng nhìn thấy Giang Dư An.
Nam nhân ngồi trên gường có vóc người kiên cố, anh ngồi đó, hai mắt ám trầm nhìn cô, trong lòng Chu Lai Đễ hoảng hốt, nhưng đầu óc cô phản ứng rất nhanh.
Sao trên giường Vưu Minh lại có nam nhân?
Nam nhân này lại chỉ mặc quần?
Đáp án rất rõ ràng, Chu Lai Đễ xém chút cắn nát răng mình, chẳng trách Vưu Minh lại thờ ơ lạnh nhạt với cô. Cô đã không cần mặt mũi đến như vậy, còn tưởng rằng tính tình Vưu Minh lãnh đạm, quả nhiên không phải là do cô ta không có mị lực, mà Vưu Minh là tên biến thái!
Không thích nữ nhân, yêu thích nam nhân, đây không phải là biến thái thì là cái gì?
Nếu đã yêu thích nam nhân, tại sao vẫn luôn gạt cô, khiến cô khuất nhục như thế?
Chu Lai Đễ đang định hô to, để tất cả mọi người đến xem đôi cẩu nam nam này, lại bị ánh mắt của nam nhân ngồi trên giường dọa sợ.
Ánh mắt kia làm đầu óc cô trống rỗng trong nháy mắt, có cảm giác như bị một con mãng xà to lớn theo dõi, tàn nhẫn như kiểu lập tức có thể lấy mạng cô. Chu Lai Đễ lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác máu trong người chảy ngược, cả người phát lạnh.
Chu Lai Đễ không dám làm gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn.
Giang Dư An phun ra một chữ từ trong kẽ răng: “Lăn.”
Lúc này Chu Lai Đễ mới hòan hồn, cả người phát rub, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ: “Các người, các người không biết xấu hổ!”
“Nam nhân cùng nam nhân…”
Chu Lai Đễ căm hận nói: “Các người sẽ không có kết quả tốt! Các người thật bẩn thỉu!”
Giang Dư An nhìn cô ta như nhìn người đã chết, đột nhiên Chu Lai Đễ như bị ai bóp chặt cổ, sức mạnh khổng lồ nắm cổ cổ ta giơ lên không trung. Chu Lai Đễ dùng sức quẫy đạp hai chân, hai tay bóp lấy bàn tay không tồn tại trên cổ mình.
Nam nhân ngửa đầu nhìn cô, nhưng Chu Lai Đễ lại cảm thấy như đối phương đang cúi đầu nhìn mình, hứng thú đầy mặt nhìn cô giãy dụa.
Dường như cô càng thống khổ, nam nhân lại càng thoải mái.
Chu Lai Đễ cảm thấy bản thân sắp chết.
Hai mắt cô trợn trắng, lưỡi cũng đã thè ra ngoài.
Đầu óc cô không thể suy nghĩ, ngoại trừ sợ hãi và thống khổ, cô không còn cảm giác gì khác.
Ngay lúc Chu Lai Đễ sắp chết đi, sức mạnh trên cổ cô biến mất. Chu Lai Đễ rơi từ trên không trung xuống, nằm trên đất ho khan hồi lâu, cô ôm lấy cổ mặt đỏ bừng mắt đầy tơ máu.
Chu Lai Đễ cảm nhận được có người tới gần.
Cô không ngẩng đầu, chỉ dám nhìn xuống sàn nhà, cô thấy được chân của nam nhân, từng bước đi tới gần mình.
Chu Lai Đễ chưa từng sợ hãi như lúc này, cô không đứng dậy nổi, một tay ôm cổ, một tay chống lên sàn nhà muốn bò ra ngoài.
Nhưng động tác của cô ta quá chậm, người kia đã đến trước mặt, Chu Lai Đễ cứng ngắc tại chỗ, nước mắt không theo khống chế chảy xuống.
Hình như nam nhân ngồi xổm xuống.
Vì cô ta đã ngất đi.
Giang Dư An: “Vân Đồng.”
Vân Đồng không biết từ chỗ nào chui ra, đứng trước mặt Giang Dư An, không cần Giang Dư An mở miệng dặn dò, nó đã tự giác nâng Chu Lai Đễ lên.
Vẻ mặt Giang Dư An không cảm xúc: “Xử lý sạch sẽ.”
Khóe miệng Vân Đồng câu lên thành nụ cười: “Muốn giết không?”
Giang Dư An không tỏ vẻ gì, anh không nhìn Chu Lai như người sống, mà không khác gì nhìn con rệp, cho dù bóp chết cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì: “Cô ta đến từ đâu thì ném về chỗ ấy, xóa ký ức đi.”
Vân Đồng tỏ vẻ đáng tiếc.
Giang Dư An quay đầu nhìn Vưu Minh đang ngủ say sưa, trong mắt không có lấy nửa điểm nhiệt độ: “Em ấy không muốn thấy ta giết người.”
Vân Đồng cúi đầu nói: “Đã biết.”
Vân Đồng mang theo Chu Lai Đễ rời đi.
Còn phỏng theo nét chữ của Chu Lai Đễ viết thư để lại trong phòng cô ta.
Giang Dư An quay lại giường, trải qua chuyện vừa rồi, vốn đang có hứng thú giờ đã bay sạch sẽ..
Giang Dư An kéo Vưu Minh vào ngực, anh không tốt như Vưu Minh, không mù đều sẽ thích cậu. Giang Dư An hôn lên trán, mắt môi, mũi, miệng của Vưu Minh, hôn đến khi môi cậu thủy nhuận mới thôi.
Người này là của anh, Giang Dư An siết chặt tay, chặt đến mức Vưu Minh phát ra tiếng rên khẽ.
Giang Dư An dụi đầu vào cổ Vưu Minh, anh và Vưu Minh, một là người chết, một là người sống.
Nếu lúc đó anh băn khoăn nhiều hơn, không để Vưu Minh thấy mình, chỉ yên lặng trông coi cậu, giống như nhiều năm trước, ôm ảo tưởng hư vô, đứng nhìn cậu từ xa.
Anh còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Vưu Minh, Vưu Minh hãy còn là đứa nhỏ, thế nhưng không hề ngây thơ, vì sức khỏe yếu, cộng thêm lúc đó việc làm ăn của ba Vưu không suôn sẻ, nên cậu không được người yêu thích, lúc nào cũng cúi gằm mặt. Người lớn luôn không thích trẻ con âm trầm, không muốn con cái nhà mình đến gần Vưu Minh, sức khỏe Vưu Minh không tốt, nếu đột nhiên xảy ra chuyện gì, bọn họ lại phải chịu trách nhiệm.
Vì thế, mỗi lúc ba mẹ bàn chuyện làm ăn, Vưu Minh luôn ngồi bên cạnh yên lặng tự chơi một mình.
Cũng chẳng có gì hay ho mà chơi, khi đó chưa có điện thoại di động, mọi người đều dùng máy nhắn tin.
Vưu Minh ngồi bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, lúc đó Giang Dư An đi ngang qua cửa sổ, ma xui quỷ khiến dừng bước, quay đầu nhìn Vưu Minh đang ngồi bên trong.
Cùng một nhà hàng, ba Vưu thì ngồi phòng này bàn chuyện làm ăn.
Ba Giang ở trong phòng khác.
Giang Dư An nhìn Vưu Minh, Vưu Minh cũng nhìn anh.
Sắc mặt Vưu Minh trắng bệch, là tái nhợt bệnh tật, hai mắt vừa to vừa tròn, nhưng gần như không có tiêu cự, lúc nhìn Giang Dư An vẻ mặt chẳng hề có thay đổi.
Không biết tại sao, Vưu Minh nở nụ cười, nụ cười lạnh lùng xa cách, nụ cười không phù hợp độ tuổi.
Rõ ràng đang cười, nhưng không biết vì sao, Giang Dư An lại cảm thấy như cậu đang khóc.
Chỉ là nước mắt của người khác thì chảy trên mặt, nước mắt của cậu thì chảy trong lòng.
Khi đó Giang Dư An đã nhớ kỹ Vưu Minh.
Chẳng qua là lúc đó tuổi Giang Dư An cũng chưa lớn, không biết đó là cảm giác gì, chỉ là từ đó về sau anh luôn cố ý vô tình chú ý đến cậu.
Giang Dư An ôm chặt lấy Vưu Minh, thật muốn nuốt cậu xuống bụng, tự như làm vậy mới có thể an tâm.
Anh và Vưu Minh sẽ vĩnh viễn không tách ra, ai cũng không thể tách hai người ra, cũng không quan tâm sau này Vưu Minh có thể thay lòng đổi dạ hay không.
Giang Dư An vừa nghĩ tới, tương lai có một ngày Vưu Minh sẽ cảm thấy cùng quỷ thật vô vị, sẽ rời anh mà đi lựa chọn sống cùng người, anh liền không thể khống chế bạo ngược trong lòng. Giang Dư An cầm tay Vưu Minh, đưa lên miệng cắn, nhưng vừa cắn xuống lại sợ làm cậu đau.
Ba bên quỷ vương không biết lúc nào sẽ lại xuất hiện.
Giang Dư An không hoàn toàn chắc chắn, nếu chỉ có một bên quỷ vương, anh sẽ không lo lắng như vậy.
Nếu có xảy ra chuyện gì bất ngờ thật, Giang Dư An nắm chặt tay.
Vậy anh cũng phải để Vưu Minh tiếp tục sống.
Tư vị làm quỷ chẳng tốt đẹp gì, anh chỉ muốn đưa cho Vưu Minh những điều tốt đẹp nhất.
Giang Dư An hôn lên môi Vưu Minh, lần này chỉ là môi chạm môi, ôn nhu như chuồn chuồn lướt nước.
Vưu Minh vừa mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt Giang Dư An, dưới ánh nắng sớm, làn da Giang Dư An như phát sáng, cả người nhu hòa. Không biết tại sao, hôm nay Vưu Minh có cảm giác rất lạ, càng nhìn Giang Dư An cậu càng bị hấp dẫn, Vưu Minh nhìn chằm chằm vào môi Giang Dư An, chậm rãi liếm khóe miệng khô khốc.
Cảm giác này làm Vưu Minh thấy thoải mái, mỗi tấc da tấc thịt trên người cậu đề đang kêu gào muốn tiếp xúc với Giang Dư An.
Tuy rất kỳ quái, nhưng Vưu Minh cũng không nghĩ nhiều, cậu xuống giường kéo rèm cửa sổ lên, ánh nắng chiếu vào phòng, nội thất được nhuộm thành một màu cam nóng bỏng.
Vưu Minh trở lại giường.
Giang Dư An mở mắt ra, phát hiện không đúng, Vưu Minh quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức làm đầu óc anh trống rỗng.
Vưu Minh không phát hiện Giang Dư An đã tỉnh, cứ tự mình làm chuyện của mình. Giang Dư An hít vào một hơn, nắm được tóc Vưu Minh.
Giang Dư An bế xốc Vưu Minh lên, để cậu nhìn vào mắt anh.
“Làm sao vậy?” Giang Dư An cau mày hỏi.
Vưu Minh si mê nhìn Giang Dư An, vươn tay sờ soạng mặt anh, như mèo con làm nũng cọ mặt vào ngực anh: “Em nhớ anh lắm.”
Giang Dư An bị cọ đến mắt bốc hỏa, nhưng anh vẫn đè vai Vưu Minh lại: “Rốt cục em sao thế?”
Một mùi hương kỳ lạ chui vào mũi Giang Dư An, anh kề sát vào Vưu Minh hít sâu một hơi.
Tối hôm qua lúc ôm Vưu Minh đi ngủ anh đã ngửi thấy mùi này, nhưng rất nhạt, lại không phải độc nên anh không xem là chuyện gì lớn, dù sao lúc đó Vưu Minh mới vừa tắm xong.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, mùi hương này khẳng định chính là thủ phạm khiến Vưu Minh trở nên quái dị thế này.
Hiếm khi Vưu Minh làm nũng nhu nhược thế này, nhưng Giang Dư An lại không hề vui, anh đè Vưu Minh lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, đề cao âm lượng: “Tỉnh lại đi.”
Nhưng Vưu Minh vẫn mê man nhìn hai, vươn hai tay, dáng vẻ muốn được ôm.
Kết quả giằng co cả buổi sáng, Vưu Minh vẫn chưa trở lại như bình thường, nhưng ít nhất cũng không còn cọ cọ trên người Giang Dư An nữa, chỉ là ánh mắt vẫn luôn dõi theo anh không rời, Giang Dư An đi đến đâu cậu liền nhìn theo đến đấy.
Một khi Giang Dư An rời khỏi tầm mắt cậu, cậu sẽ lập tức đi theo.
Đến khi ăn sáng, Vưu Minh rất ngoan ngoãn, không có hành động dị thường gì, chỉ có hai mắt vẫn lơ đãng nhìn Giang Dư An.
Rõ ràng không có hành động kỳ quái gì, Giang Dư An lại cảm thấy mỗi giây mỗi phút Vưu Minh đều đang câu dẫn anh.
“Tiểu Minh, xế chiều con đến công ty một chuyến đi.” Ba Vưu ăn bánh màn thầu hoa quế, nói: “Nhìn giúp ba xem phong cách mới mùa này thế nào, ba lớn rồi, theo không kịp trào lưu của giới trẻ.”
Xưa nay chưa từng cự tuyệt yêu cầu của ba Vưu, lúc này Vưu Minh lại nghiêm túc nói: “Ba, chiều nay con không muốn ra khỏi nhà.”
Ba Vưu cũng không giận, chỉ cảm thấy lạ, đây vẫn là lần đầu con trai từ chối yêu cầu của ông.
Vưu Minh cây ngay không sợ chết đứng, không chút xấu hổ nói: “Hiếm khi được nghỉ ngơi, con muốn cùng Dư An.”
Mới vừa hớp ngụm cháo, ba Vưu bị sặc điên cuồng ho khan. Mẹ Giang cùng mẹ Vưu đưa mắt nhìn nhau, trong nhất thời không biết nên vui vì tình cảm các con tốt, hay là nên cảm thấy lúng túng.
Vẻ mặt Giang Dư An cũng rất phức tạp.
Anh phức tạp nhìn Vưu Minh, lại phức tạp thu hồi ánh mắt.
Vưu Minh không cảm thấy mình nói cái gì không đúng, vẫn nghiêm túc nói: “Ba, ba đưa ảnh chụp cho con xem là được, Nhâm Phát Tài làm người mẫu rất tốt, có vấn đề gì khác thì tìm con, được chứ?”
Ba Vưu nhỏ giọng lầm bầm: “Đại bất trung lưu.”
Sau đó vẫn ngẩng đầu nói: “Được được được, Tiểu Minh nói gì cũng tốt hết.”
Mẹ Vưu: “Dạo gần đây quả thật Tiểu Minh rất mệt, đúng là nên nghỉ ngơi một thời gian.”
Ngừng giây lát, mẹ Vưu nói tiếp: “Hay là chúng ta mua nhà cho hai đứa? Người trẻ tuổi nhất định thích có không gian sinh hoạt riêng.”
Vưu Minh sực nhớ ra, hai mắt sáng lên, ngẩng đầu tặng cho Giang Dư An một nụ cười cực kỳ xán lạn: “Con có tiền, con tự mua, phải là căn hộ ở trung tâm thành phố, có bể bơi ngoài trời ngắm cảnh đêm.”
Không ngờ đề nghị này lại làm Vưu Minh vui như thế, nguyên tắc của mẹ Vưu chính là ‘con trai vui thì bà cũng vui’, nhanh chóng quyết định: “Vậy chút nữa mẹ đi xem phòng với con, mẹ có phương thức liên lạc của vài người môi giới bất động sản đây.”
Giang Dư An ngồi bên cạnh không có cách nào ngăn cản, thật ra anh cũng động lòng.
Anh và Vưu Minh, chỉ có hai người, nhà của hai người…
Chỉ là tình huống bây giờ của Vưu Minh không đúng, Giang Dư An mím môi.
“Không thể để một mình Tiểu Minh bỏ tiền, vậy không tốt lắm.” Mẹ Giang chen vào: “Dư An nhà chúng tôi cũng phải ra tiền.”
Ba Giang cũng nói: “Đúng vậy, hai người cùng ở, không thể để một người lo hết.”
Mẹ Vưu: “Thông gia à, một căn nhà Tiểu Minh có thể lo được, hai người không nên khách khí.”
Mẹ Giang mỉm cười, nói: “Dư An nhà chúng tôi cũng không thiếu tiền.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]