Chu lão nhìn Vưu Minh.
Trong mắt Vưu Minh không có tà khí, cũng chẳng có chính khí.
Nếu như ông còn trẻ, chừng hai mươi tuổi, ông còn có tinh lực dạy dỗ người trẻ tuổi này, dẫn cậu về đường ngay.
Nhưng ông đã không còn thời gian.
Người tới tuổi này, việc có thể làm càng ngày càng ít.
Chu lão hít sâu một hơi, nói: “Tôi không muốn mạng cậu.”
Vưu Minh đứng trước mặt hai ông cháu họ.
Chu Viễn kỳ quái nhìn Vưu Minh, Vưu Minh có cao như vậy à? Vẻ mặt cậu luôn lạnh lùng như thế sao?
“Tôi biết.” Vưu Minh gật đầu, nhẹ như mây gió: “Ngài muốn tôi không dùng Phương thuật nữa.”
Chu lão cười cười: “Tôi biết như vậy không công bằng với cậu.”
Vưu Minh nhìn Chu lão, vẻ mặt Chu lão hiền hòa như lúc đầu, năm tháng tặng cho ông kinh nghiệm và trí tuệ, cùng với không biết mềm yếu và sợ hãi với mọi thứ.
Không giống người trẻ tuổi không sợ chết, người càng lớn tuổi lại càng sợ hãi năm tháng trôi qua, dung nhan già yếu.
“Nhưng tôi không muốn.” Vưu Minh nghiêm túc nói: “Tôi xem đó là sự nghiệp của mình.”
Chu lão: “Cậu có thể tìm sự nghiệp mới.”
Vưu Minh lắc đầu, ngữ khí cương quyết vững vàng: “Nếu có một ngày tôi muốn đổi nghề, thì đó là do tôi tự chọn thay đổi, chứ không phải do người khác ép buộc.”
Thủ hỏa và thủ kiếm không có tác dụng, bây giờ Chu lão chỉ có thể dựa vào cái miệng.
Nhưng Vưu Minh khống tính tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-mon-nam-qua/2312577/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.