Chương trước
Chương sau
Quỷ ảnh không thể cầm bút của dương thế, cũng không thể nói chuyện, Vưu Minh và Dương Hiên lại không hiểu ngôn ngữ tay, mà cho dù hiểu cũng không nhất định hiểu được, dù sao ngôn ngữ trên thế giới khác nhau.

Tuy Dương Hiên vẫn còn hơi sợ nhưng vì có Vưu Minh bên cạnh, cộng thêm quỷ ảnh không làm ra hành động công kích cậu ta, nên cậu ta cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Cảm giác sợ hãi qua đi, Dương Hiên hỏi Vưu Minh: “Vưu ca, sao anh lại lợi hại như vậy? Là học từ nhỏ à? Là học trong đạo quan sao?”

Vưu Minh nghe Dương Hiên đặt ra một đống vấn đề, nhưng chỉ trả lời một: “Tự học.”

Hai mắt Dương Hiên sáng rực: “Vưu ca, vậy anh có xem số mạng không? Có thể tính giúp tôi xem đến bao giờ tôi mới không còn là cẩu độc thân không? Giá tiền dễ thương lượng.”

Vưu Minh lắc đầu: “Muốn biết chuyện tương lai để cậu càng nỗ lực hay là muốn lười biếng?”

Lời này rất có thâm ý, Dương Hiên cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Vậy không xem nữa.”

Dương Hiên quay đầu nhìn quỷ ảnh, đèn trong phòng đã mở, dưới ánh đèn chân không, quỷ ảnh chỉ là một cái bóng đen thùi lùi, ngũ quan hòa làm một với thân thể, cho dù Định Thân Chú trên người đã giải, nó vẫn không có hành động gì.

“Vậy nên làm sao với nó đây?” Dương Hiên đau đầu.

Vưu Minh: “Nhà cậu có tượng gỗ không? Cây cối có linh, có thể làm nơi trú ẩn tạm thời cho nó, sau đó đưa đến đạo quan siêu độ.”

Sắc mặt Dương Hiên hơi đổi: “Tượng gỗ thì có…”

Vưu Minh nhìn sắc mặt Dương Hiên, thấy cậu ta do dự thì lấy làm lạ: “Sao thế?”

Dương Hiên nuốt nước miếng: “Hình dáng không tốt lắm.”

Vưu Minh: “Hình dáng không quan trọng, cũng không nhất định phải là hình người.”

Mà Dương Hiên vẫn rất do dự, trái lo phải nghĩ một hồi, cuối cùng cắn răng nói: “Vậy tôi đi lấy.”

Lúc Dương Hiên lấy tượng hỗ ra tới, Vưu Minh lập tức cứng người.

Đây là lần đầu cậu nhìn thấy ‘đồ chơi’, lại là bằng gỗ, với kích cỡ này người Châu Á hẳn là không có đi?

Dương Hiên cũng cảm thấy mất thể diện, không dám nhìn Vưu Minh, cậu ta đưa mắt nhìn trần nhà làm bộ không để ý: “Tôi đã trưởng thành rồi mà, cũng có nhu cầu, không có bạn trai còn không cho tôi tự túc sao?”

Vưu Minh đơ người vài giây mới khôi phục lại.

Cậu thở dài: “Cũng được.”

Dương Hiên đưa chim gỗ cho Vưu Minh, nhỏ giọng nói: “Cái này tôi thích nhất, anh xem, chạm trổ thật tốt nha.”

Vưu Minh cũng không muốn quan sát chạm trổ, càng không muốn tìm hiểu cái thứ đồ chơi này, Vưu Minh kêu Dương Hiên đặt chim gỗ xuống, sau đó mới bấm thủ quyết, niệm chú ngữ.

Quỷ ảnh không phát ra tiếng, nó hóa thành một tia khói đen chui vào trong chim gỗ, chim gỗ lung lay vài lần mới khôi phục yên tĩnh.

Không biết vì sao, dù dưới ánh đèn không thể nhìn thấy ngũ quan của quỷ ảnh, Vưu Minh lại cảm thấy quỷ ảnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Dương Hiên, mắt cũng không chớp.

Cho dù người trì độn về mặt tình cảm như Vưu Minh, cũng cảm thấy quỷ ảnh này có tình cảm sâu sắc với Dương Hiên.

Cho dù là yêu hay hận, chỉ có sâu đậm mới có biểu hiện như vậy.

Nếu không chằng ai nhàm chán đến mức bay từ Pháp sang Trung Quốc.

Cũng không biết nó tự mình bay tới hay là bám vào công cụ giao thông mà tới.

Ngay lúc Vưu Minh đang suy nghĩ miên man, đồng hồ báo thức trên đầu giường Dương Hiên vang lên, bây giờ là sáu giờ sáng, bình thường vào giờ này Dương Hiên sẽ thức dậy vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi làm.

“Hôm nay cậu vẫn nên xin nghỉ đi.” Vưu Minh nói: “Cậu mới ngủ được hơn hai tiếng, có đi làm cũng lực bất tòng tâm mà thôi.”

Dương Hiên nghe Vưu Minh nói vậy mới cảm thấy thật sự mệt mỏi, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Tôi đi rửa mặt bằng nước lạnh.”

Thật vất vả mới tìm được một công việc tốt, cậu ta muốn biểu hiện cho tốt.

Hiện tại thực thể kinh tế đình trệ, khó tìm việc làm, có rất nhiều người tốt nghiệp ngành này đang khổ cực tìm việc, nếu cậu ta không để ý một chút, chỉ sợ có lúc vị trí này của cậu ta sẽ bị người khác thay thế.

Dương Hiên dùng nước lạnh gội đầu rửa mặt, tóc cậu ta dài, gội xong phải dùng máy sấy, sấy xong sẽ thắt thành cái bím tóc nhỏ sau gáy.

Mở nước, Dương Hiên vừa rửa tay vừa hỏi: “Vưu ca, tôi đưa chim gỗ này đến quan đạo sao?”

Cậu ta muốn hỏi chính là Vưu Minh có thể đưa đến đó giúp hay không, tiền cậu ta chi. Nhưng nghĩ lại, bản thân còn không muốn đem theo chim gỗ này bên người, Vưu Minh dựa vào đâu mà đồng ý, cho nên lời sắp ra khỏi miệng cậu ta lại nuốt vào.

Vưu Minh cũng không biết Dương Hiên suy nghĩ gì, gật đầu nói: “Ừm, tôi không quen thuộc đạo quan, cậu có thể tìm người giúp hoặc lên mạng hỏi thử.”

Dương Hiên: “Được, Vưu ca, lần này rất cám ơn anh.”

“Tôi với anh cùng xuống dưới đi, chúng ta đến quán ăn trước tiểu khu ăn sáng.” Dương Hiên liếc nhìn thứ đồ chơi bằng gỗ kia, vẻ mặt xoắn xuýt, không biết phải đem thứ đồ chơi này đến đạo quan siêu độ bằng cách nào.

Thứ kia to dài, điêu khắc tinh tế nằm ở trên bàn, Dương Hiên quay đầu không muốn tiếp tục nhìn.

Quá lúng túng.

Bữa sáng ăn tại quán ăn trước cổng tiểu khu, Vưu Minh húp cháo, Dương Hiên ăn mì, còn gọi thêm hai lồng bánh bao nhỏ.

Sức ăn của nam sinh thường rất lớn, Vưu Minh ăn một chén cháo cùng một lồng bánh bao còn chưa no, lại gọi thêm một phần canh gà rong biển cùng một cái trứng kho.

Mì của Dương Hiên là phần lớn, ăn thêm một lồng bánh bao cũng không gọi thêm.

Hai người ngồi ngoài quán, không khí buổi sáng rất tốt, nhiệt độ vừa phải, không cần ngồi bên trong quán.

Ngoài quán cũng có bàn và ghế, giờ này còn chưa có nhiều người, cách vài phút mới có một hai người đi qua.

“Vưu ca, bạn trai anh ra sao?” Dương Hiên ăn một đũa mì, tò mò hỏi.

Là dạng tiểu yêu tinh như thế nào mới có thể quyến rũ được nam thần như Vưu Minh? Nhất định là tuyệt thế tiểu 0 eo nhỏ mông vểnh đi? Khẳng định không phải loại vóc người cứng ngắc như cậu ta.

Vưu Minh uống hớp canh, ngẫm nghĩ nói: “Anh ấy rất tốt, rất săn sóc.”

Dương Hiên vẻ mặt hâm mộ, cũng không biết là hâm mộ ai: “Thật tốt nha.”

Không ngờ tiểu 0 của nam thần lại là đảm đang thụ, cậu ta cũng thế, biết nấu cơm biết làm việc nhà, vậy tại sao lại không có vận may này?

Dương Hiên lại hỏi: “Vậy sao các anh lại quen biết?

Vưu Minh: “Ba mẹ giới thiệu.”

Dương Hiên mở to mắt: “Ba mẹ anh giới thiệu cho anh?!”

Vưu Minh gật đầu, cậu không biết nói dối, hoặc không trả lời, một khi trả lời chính là nói thật: “Đúng.”

Dương Hiên: “Kia… Anh có thể giúp tôi hỏi bác trai bác gái xem, trong tay bọn còn món hàng nào tốt không?”

Vưu Minh nghe không hiểu, biểu tình có chút mờ mịt.

Dương Hiên vội vàng nói: “Chính là bác trai bác gái có biết gay nào ưu tú không? Có thể giới thiệu cho tôi chứ?”

Vưu Minh hiểu ra: “Không có đâu, tôi và anh ấy là cơ duyên xảo hợp.”

Dương Hiên thở dài: “Cũng đúng, hiện tại không phải khắp nới đều là gay, ài, chủ yếu là tôi không muốn bước vào gay bar, quá hỗn loạn, hạng người gì cũng có, đều là nam, hormone vừa xông lên não thì chuyện gì cũng có thể làm.”

Vưu Minh không hiểu.

Dương Hiên thâm ý mà nhìn Vưu Minh: “Vưu ca, tuyệt đối đừng tiến vào gay bar, trừ khi anh có năng lực cùng kiềm chế chống lại dụ hoặc.”

“Tôi là người phàm, không có năng lực kiềm chế, không dám.” Dương Hiên ăn xong đũa mì cuối cùng, ngáp một cái, xoa mắt nói: “Anh cũng một đêm không ngủ rồi, chi bằng lên trên thuê một phòng đi? Anh đi xe, đừng lái xe lúc mệt nhọc, gọi taxi ngày mai lại phải quay lại đây lấy xe, quá phiền phức.”

Vưu Minh cũng tính như vậy, cậu không uống hết canh gà rong biển, chỉ ăn miếng rong biển cuối cùng, xong rồi lau miệng.



Dương Hiên ngây ngốc nhìn Vưu Minh.

Ai, nam thần lau miệng cũng dễ nhìn hơn người khác, sao lại có chủ rồi cơ chứ?

Dương Hiên đi làm bằng tàu điện ngầm, Vưu Minh đến khách sạn gần đó thuê phòng, tắm rửa xong mới đi ngủ.

Ngủ thẳng một giấc đến ba giờ chiều, là bị đói tỉnh.

Rõ ràng buổi sáng ăn rất nhiều, ngủ một giấc lại đói bụng.

Bụng Vưu Minh kêu lên, cậu ngồi dậy, mắt chưa mở mũi đã ngửi được mùi thơm của thức ăn, mùi thơm ở rất gần không giống từ cửa sổ bay vào.

Chờ đến khi cậu mở mắt ra, nhìn thấy Giang Dư An đang ngồi trên ghế, còn có một bàn cơm nước, được đựng bằng chén đĩa chứ không phải đóng hộp, cũng không biết Giang Dư An lấy từ đâu ra.

Vưu Minh hỏi: “Là mẹ làm hả?”

Mẹ này ý chỉ mẹ Giang, bây giờ Vưu Minh rất có tự giác của một người con dâu.

Giang Dư An gật đầu.

Vưu Minh cảm thấy lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cậu quá đói, ngồi trên ghế bưng cơm bắt đầu ăn.

Mẹ Giang làm cơm có thịt có chay, mỗi lần Vưu Minh đến Giang gia, mẹ Giang đều đích thân xuống bếp chiêu đãi cậu, kỳ thực tay nghề của mẹ Giang rất bình thường, không thể so với đầu bếp chuyên nghiệp hay bảo mẫu, nhưng Vưu Minh lại rất thích ăn.

Tuy không biết phải nói thế nào, nhưng mùi vị này làm cậu cảm thấy chính là mùi vị của gia đình.

Lúc trước khi Vưu gia chưa thuê dì Trịnh, mẹ Vưu cũng sẽ làm cơm, bà đã dưỡng thành thói quen nấu cơn lúc bé, không nỡ dùng dầu hay gia vị, thức ăn làm ra đều nhạt nhẽo, nhưng Vưu Minh chưa bao giờ chê, từ bé cậu đã như thế, cho dù giờ nhà đã có điều kiện vẫn không để ý chút nào.

Ăn ngon thì cậu ăn nhiều hơn chút, ăn không ngon thì cậu ăn ít đi, chỉ cần không đói bụng là được.

“Trước khi đi anh đã nói với ba mẹ chưa thế?” Vưu Minh gắp một đũa thịt cá xé sợi.

Giang Dư An tiếp tục gật đầu.

Vưu Minh ngẩng đầu nhìn Giang Dư An, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại không nói ra được là chỗ nào.

Chờ cậu ăn xơm xong, Giang Dư An đi tới, khẽ vung tay, chén đũa trên bàn liền biến mất.

Vưu Minh kỳ quái Giang Dư thu lại chén đũa không biết để đâu.

Cậu biết tụ lý càn khôn, nhưng không tu luyện được, Vưu Minh hiếu kỳ kéo tay Giang Dư An lại.

Giang Dư An mặc áo ngắn tay, không có ống tay áo rộng như thời cổ đại, áo như vậy cũng có thể dùng tụ lý càn khôn?

Vưu Minh cảm thấy pháp thuật này rất thuận tiện, quả thật nên nghiêm túc học.

Giang Dư An bị Vưu Minh lôi kéo tay, cúi đầu nhìn Vưu Minh, rõ ràng mặt không có cảm xúc, lại làm người cảm thấy ôn nhu, đặc biệt là đôi mắt, chan chứa ý cười.

Đến lúc Vưu Minh ngẩng đầu, Giang Dư An lại khôi phục dáng vẻ ngơ ngác.

Vưu Minh ăn cơm xong thì xem chút tin tức.

Thói quen này là theo chân ba Vưu dưỡng thành, sau khi ăn cơm xong nhất định phải xem tin tức.

Mặc dù tin thời sự chẳng có liên quan gì đến cậu, dựa theo lời ba Vưu nói chính là ‘Thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách’ để ý đến đại sự quốc gia là trách nhiệm của mỗi công dân.

Xem thời sự xong Vưu Minh lại xem tin tức giải trí.

Bên trong có một điều hấp dẫn ánh mắt Vưu Minh, sau khi nhấp vào cậu mới phát hiện, đây là tin tức về Mạnh gia.

Mạnh Xung rời khỏi mạnh gia, cắt đứt quan hệ cha con với Mạnh Trung Hoa, con riêng của Mạnh Trung Hoa cũng gặp biến cố, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, bị đứt một cánh tay cùng một chân, là thương tật vĩnh viễn, không chữa khỏi được. Phía dưới có không ít bình luận, Vưu Minh nhìn lướt qua rồi thôi.

Âm binh của lão đầu kia đã bị Giang Dư An hút hết, mấy chục năm tâm huyết tiêu tan, bị thương nặng, lão đã già, không thể làm lại từ đầu như người trẻ tuổi, lão gặp phản phệ, người sai khiến cũng sẽ gặp phản phệ như lão.

Đứa con riêng kia cụt một tay một chân, lão đầu tất nhiên sẽ bị thảm hại hơn.

Này nên gọi là báo ứng đi?

Vưu Minh uống ngụm nước, nói với Giang Dư An: “Anh xuống dưới lầu chờ em trước, em đi trả phòng.”

Giang Dư An không phản đối, biến mất tại chỗ.

Vốn cũng không phải hắn ‘đi’ đến đây.

Vưu Minh đi trả phòng, nhân viên quét dọn vào kiểm tra phòng xong liền trả lại tiền cọc cho cậu.

Vưu minh đi xuống gara lấy xe, Giang Dư An đứng bên đường chờ cậu, ăn cơm xong đã là năm giờ chiều, là giờ tan tầm đông đúc, dòng người tăng lên, Giang Dư An đứng đó, hấp dẫn vô số ánh nhìn.

Cách đó không xa còn có mấy nữ sinh lấy điện thoại ra xì xầm bàn tán, thảo luận xem có nên tiến đến xin phương thức liên lạc hay không.

Vưu Minh vừa xuất hiện, ánh mắt của người đi đường càng tăng thêm.

Cơ hồ người đi đường nào cũng nhìn bọn họ, cho dù đi qua rồi cũng muốn ngoái đầu lại nhìn.

Bây giờ người đẹp không thiếu, nhưng người đặc biệt xuất chúng vẫn rất hiếm thấy.

Vưu Minh nói với Giang Dư An: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Giang Dư An không tỏ vẻ, cùng Vưu Minh rời đi.

Chuyện đầu tiên khi lên xe chính là mở cửa sổ, gió từ bên ngoài thổi vào, không mở điều hòa vẫn mát mẻ.

Trở lại Giang gia, ba mẹ Giang đều có ở nhà, từ khi Giang Dư An trở về, mỗi ngày ba Giang vừa tan tầm liền chạy ngay về nhà, người một nhà sum vầy cùng nhau so với cái gì cũng đều quan trọng hơn.

Mẹ Giang không hỏi Vưu Minh ăn cơm chưa, bà biết con trai lo vợ nó đói bụng, đã đưa qua một phần cơm trưa bà làm.

Sau khi ba Giang biết thì cười nói con trai giống mình, đều đau vợ.

Làm mẹ Giang khinh bỉ không thèm nói chuyện với ông.

Vì thế chỉ có hai vợ chồng già ngồi ăn cơm cùng nhau.

Vưu Minh cùng Giang Dư An ngồi trên ghế xem ti vi, trong ti vi đang chiếu hài, rất buồn cười, thế mà trên mặt hai người Vưu Minh lại không có biểu tình gì, cũng xem như có điểm tương đồng về khiếu hài hước.

Bảo mẫu gọt hoa quả xong bưng đến để lên bàn.

Mẹ Giang đã gọi bảo mẫu về, bà nói với bảo mẫu Giang Dư An là bà con xa, ba mẹ Giang nhận làm con nuôi, trên danh nghĩa cũng là con cái Giang gia.

Cho nên bảo mẫu vẫn rất tận tâm.

Dù sao bảo mẫu chưa từng thấy qua Giang Dư An lúc niên thiếu, nhìn ảnh cũng chỉ thấy hai người tương tự mà thôi.

Trong nhà mở máy điều hoa rất mát mẻ, ba Giang bưng chén trà đi tới, thở ra một hơn thật dài: “Cũng nhiều năm rồi ba không thoải mái như thế này.”

“Đúng rồi.” Ba Giang quay đầu nhìn Vưu Minh, “Bây giờ Tiểu Minh đang làm thiên sư đi? Gần đây có bận việc gì không?”

Vưu Minh: “Mới vừa giải quyết một đơn, chỉ chờ kết quả thôi ạ.”

Kết quả thì phải chờ Dương Hiên thông báo cho cậu.

Ba Giang: “Là thế này, ba có người bạn cũ, con trai ông ấy đã kết hôn hơn mười năm mà vẫn chưa có con, đi bệnh viện kiểm tra thì không có vấn đề gì, thân thể hai vợ chồng nó rất khỏe mạnh.”

“Ba muốn hỏi chuyện như vậy con có nhận không?”

Vưu Minh suy nghĩ một chút: “Khó nói, phải gặp qua bọn họ mới biết được là do bọn họ có vấn đề hay nguyên nhân từ bên ngoài tác động.”

“Tuy nhiên con có thể đến xem thử.”



Ba Giang cười: “Xem lúc nào con rảnh thì nói ba, ba liên hệ bên kia.”

Ông đây là đang tìm sinh ý giúp Vưu Minh.

Vưu Minh cũng cười: “Vậy ngày mai đi, thời gian tới con tương đối rảnh rỗi.”

Ba Giang gật đầu: “Được, tối mai ba mời bọn họ đến nhà ăn cơm, cho các con gặp gỡ, là bạn cũ của ba, không cần quá câu nệ.”

Người một nhà vây quanh xem TV, điểm cười của ba mẹ Giang rất thấp, xem một tập tống nghệ đã cười đến không xong, mẹ Giang cười chảy cả nước mắt, nhìn con trai và Vưu Minh đều mang vẻ mặt không cảm xúc, bà liền nghẹn tiếng cười trở về.

Bà thật sự cảm thấy rất buồn cười, không hiểu vì sao vợ chồng con trai lại không cười.

Xem đến chín giờ rưỡi tối, ba mẹ Giang rửa mặt đi ngủ, Vưu Minh và Giang Dư An cũng về phòng.

Vưu Minh nói với Giang Dư An: “Em đi WC.”

Giang Dư An không tỏ vẻ.

Vưu Minh vào đến phòng vệ sinh liền cảm thấy không đúng.

Cậu không đi vệ sinh mà lao ra ngoài cửa, nhìn thấy Giang Dư An đang ngồi trên giường, Vưu Minh từng bước đến gần, khí thế hiên ngang: “Giang Dư An?”

Giang Dư An ngẩng đầu nhìn cậu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nhưng Giang Dư An không lên tiếng.

Vưu Minh: “Anh khôi phục.”

Cậu là đang khẳng định, không phải nghi vấn.

Giang Dư An rốt cục không nhịn được, cười hỏi: “Làm sao em biết?”

Vưu Minh: “Tối nay anh không nháo đòi cầm cho em.”

Giang Dư An kinh ngạc hỏi: “Cầm cái gì?”

Vưu Minh không chút nào e lệ: “Cầm chim.”

Giang Dư An một mặt khiếp sợ, trong lúc đầu óc không thanh tỉnh anh còn có sở thích này?

Vưu Minh mới vừa muốn mở miệng, đã bị Giang Dư An kéo ngã xuống giường, hai tay bị Giang Dư An giữ chặt bên tai, anh cười nói: “Vậy bây giờ tôi giúp em vừa cầm vừa xoa?”

Mặt Vưu Minh đỏ lên, không từ chối, trái lại còn nói: “Cũng hơi nghẹn rồi.”

Giang Dư An nghẹn cười hôn lên má cậu: “Nhịn rất lâu rồi đi?”

Vưu Minh gật đầu: “Ngày nào anh cũng ngủ chung với em, em không tiện tự mình ra tay.”

Giang Dư An cắn vành tai Vưu Minh: “Có cái gì không tiện?”

Vưu Minh nghiêm túc nói: “Da mặt em tương đối mỏng.”

Tay Giang Dư An hơi dùng sức, Vưu Minh rên lên một tiếng, hai gò má ửng đỏ, nói văn vẻ là má đào hoa, nói trắng ra thì là trong trắng lộ hồng, đặc biệt là đôi mắt.

Cậu bám vào vai Giang Dư An, cắn ra một dấu răng.

Cái cảm giác này không cách nào hình dung, đại não Vưu Minh trống rỗng.

Mỗi lần đến thời điểm này, Vưu Minh đặc biệt trung thực với dục vọng của bản thân, luôn nói cho Giang Dư An biết mình thoải mái hay không.

Giang Dư An khóe miệng mang cười, yêu chết điểm này của cậu.

Thời điểm Vưu Minh bắn ra, Giang Dư An nhìn tay, quên lấy khăn giấy.

Giang Dư An: “Có chút nồng.”

Vưu Minh vô lực nằm trên giường, thành thực nói: “Rất lâu chưa giải quyết.”

Giang Dư An nhẹ nhàng đánh lên mông cậu, cánh mông rung lên, Vưu Minh quay đầu nhìn, không thèm tính toán.

Giang Dư An đi rửa tay, hiện giờ anh sinh hoạt càng giống con người, ruy rằng không cần dùng nước cũng có thể làm sạch, nhưng anh vẫn thích dùng cách của con người hơn.

Dù sao anh cũng đã từng là người.

Vưu Minh thư thái, cả người toàn là mồ hôi, thân thể Giang Dư An lạnh lẽo, vừa nằm xuống đã bị Vưu Minh ôm lấy.

“Anh tốt lên khi nào?” Vưu Minh hỏi.

Giang Dư An luồn tay xuống gáy Vưu Minh, ôm lấy vai cậu: “Ngày hôm qua, sau khi em đi.”

Vưu Minh: “Có nguyên nhân không?”

Giang Dư An cười nói: “Trấn áp được hỗn loạn tất nhiên sẽ tốt lên.”

Vưu Minh nhắm mắt: “Anh như vậy rất nguy hiểm, cắn nuốt quá nhiều.”

Giang Dư An nhìn trán Vưu Minh, hỏi: “Không tin tưởng tôi?”

Vưu Minh mở mắt ra: “Nói không chừng, như lần vừa rồi, ai trong chúng ta cũng không đoán trước được nuốt âm binh lại tạo thành hỗn loạn lâu như vậy.”

Giang Dư An hạ mí mắt: “Nghiêm túc mà nói, âm binh không phải do tôi nuốt, coi như nhân họa đắc phúc đi.”

Nói xong Giang Dư An cúi đầu tiếp nhận nụ hôn thật dài, cực kỳ triền miên.

Giang Dư An nhẹ giọng giải thích: “Ban ngày tôi không xuất hiện, nói cần tu dưỡng, kỳ thật là cần phải tiêu hóa quỷ sát đã cắn nuốt, nếu không thể tiêu hóa hoàn tòan, chúng nó sẽ cùng tôi cộng sinh, một khi tôi suy yếu, chúng nó sẽ nghĩ cách cướp đoạt thân thể.”

“Cho nên lúc em triệu hoán tôi, tôi không hề có ý thức.”

“Cắn nuốt âm binh rồi rời đi cùng em, chỉ là quyết định trong vô thức của tôi.”

Giang Dư An cười nói: “Nhiều ngày như vậy tôi mới khôi phục, là do cắn nuốt quá nhiều âm binh.”

Vưu Minh quay đầu nhìn anh: “Nhân họa đắc phúc là có ý gì?”

Giang Dư An xoa xoa vành tai Vưu Minh, vành tai Vưu Minh rất có thịt, khi còn bé đi xem bói, thầy bói nói đây là dấu hiệu của đại phú đại quý, sau này nhất định có thể làm quan, kết quả chức quan lớn nhất Vưu Minh từng làm trong đời chính là chức đội trưởng thời tiểu học.

Giang Dư An rất thích cảm giác khi sờ vành tai Vưu Minh.

Lúc tỉnh táo Giang Dư An thích sờ vành tai Vưu Minh, khi hỗn loạn Giang Dư An thích cầm chim cho Vưu Minh.

Chỉ có thể nói có ham muốn khác nhau.

Giang Dư An ôn nhu nhìn Vưu Minh, đáy mắt thâm thúy: “Ý là sau này ban ngày tôi cũng có thể cùng em, vốn dĩ trước đây muốn đợi thân thể như bình thường mới quay về tìm ba mẹ, nhưng sớm hơn một chút cũng không sao.”

Vưu Minh dựa vào ngực Giang Dư An, nơi này rất dẻo dai, tuy rằng không đủ mềm, nhưng rất co dãn, lại mát mẻ, Vưu Minh dán má vào, một chân gác lên đùi Giang Dư An.

“Vậy anh tranh thủ đến cuối năm có nhiệt độ trở lại đi”.;Vưu Minh ngáp một cái, rõ ràng đã ngủ cả ngày, bây giờ lại thấy buồn ngủ.

Giang Dư An không rõ: “Tại sao là cuối năm?”

Vưu Minh nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Trước khi đến mùa đông.”

“Mùa đông mà anh vẫn là nhiệt độ này, thì em sẽ không ngủ chung với anh.”

Giang Dư An bất đắc dĩ cười, nắm lấy tay Vưu Minh hôn lên, thấp giọng nói: “Tuân mệnh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.