Chương trước
Chương sau
Rất hiển nhiên, đối với người bình thường mà nói, ma quỷ đều chỉ có trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, phần lớn mọi người đều không tin.

Ví dụ như Dương Hiên, hiện tại cậu ta chỉ biết lúng túng cười nói: “Vưu tiên sinh là đang đùa tôi đi?”

Vẻ mặt Vưu Minh nghiêm túc, cậu không cười, nói: “Tôi không nói giỡn.”

Dương Hiên không dám nhìn vào mắt Vưu Minh, cậu ta cảm thấy rất lúng túng, nghĩ nhiều như vậy hóa ra là cậu ta tự mình não bổ, cậu ta vội nói: “Tôi đi trước, sẽ nhanh chóng gửi ảnh đến cho anh xem.”

Vưu Minh: “Cậu hãy suy nghĩ kỹ lời tôi nói, nếu cậu muốn tìm cách giải quyết, cứ liên lạc với tôi…”

Vưu Minh còn chưa nói xong, Dương Hiên đã cắm đầu xông ra ngoài, còn xém chút va phải người khác.

Người này chán ghét phong kiến mê tín à?

Phản ứng thực sự có chút lớn quá.

Vưu Minh thở dài, nghi ngờ thái độ của bản thân phải chăng chưa đủ tốt?

Dương Hiên đi rồi, bít tết cũng không thể trả lại, Vưu Minh ăn một phần, phần của Dương Hiên thì giữ lại.

Có chút lãng phí, Vưu Minh kêu phục vụ đóng gói lại.

Ánh mắt phục vụ nhìn Vưu Minh như kiểu nhìn quái vật.

Lần đầu tiên thấy người đến nhà hàng cơm tây cao cấp mà đóng gói đem về.

Vưu Minh còn đang tự hỏi, về nhà phải chiên lại bò bít tết hay là nên bỏ vào lò vi sóng làm nóng?

Phục vụ đóng gói xong đưa cho Vưu Minh, Vưu Minh nói cám ơn mới tính tiền rời đi.

Trên đường về nhà Vưu Minh nhắn tin cho Dương Hiên.

[Vưu Minh: Có gì thì nhắn tin cho tôi.]

Dương Hiên tắt điện thoại, cắn môi ngồi bên trạm xe buýt, cậu ta cảm thấy rất xấu hổ, rất lúng túng, một mình mơ tưởng, tự biên tự diễn, người ta căn bản không có ý kia với cậu ta.

Thậm chí cậu ta cảm thấy Vưu Minh đã sớm nhìn ra, chỉ là không nói ra, nhìn cậu ta tự làm mình mất mặt.

Dương Hiên vùi mặt vào bàn tay.

Cũng may giờ này xe buýt không có nhiều người, không chen lấn, Dương Hiên vẫn có chỗ ngồi.

Cậu ta không để lời nói của Vưu Minh trong lòng, chỉ cảm thấy Vưu Minh nhìn thấu ý nghĩ của cậu ta, muốn vũ nhục cậu ta. Cái gì thần cái gì quỷ chứ, đều là lừa gạt trẻ con, nếu quỷ có thật, bây giờ mạng internet phát triển như vậy, đã sớm có người quăng chứng cứ lên.

Vưu Minh không biết Dương Hiên nghĩ như thế nào

Chỉ biết rằng quỷ quấn lấy Dương Hiên không có ý hại người, cũng có thể là Dương Hiên không muốn đuổi nó đi.

Cậu chỉ đưa ra kiến nghị, sẽ không cưỡng ép người khác.

Hơn nữa nếu Dương Hiên tìm cậu, cậu cũng sẽ không quá đắt.

Giá cả cậu đưa ra có quan hệ với năng lực cậu bỏ ra.

“Em xuống nhà bếp cất bò bít tết.” Vưu Minh nói với Giang Dư An đang đi theo phía sau: “Chiều nay chúng ta đến chỗ ba mẹ anh.”

Cũng khá lâu rồi cậu không đến thăm ba mẹ Giang.

Giang Dư An đang đứng sau cậu không nhúc nhích, nghe đến ba chữ ‘ba mẹ anh’ mới khẽ nhướn mày.

Vưu Minh cất bò bít tết đi, còn ghi giấy để lại cho dì Trịnh, mới cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa.

“Đi mua cho hai người chút quà, đi tay không tới cửa thì không hay lắm.” Vưu Minh ngồi vào trong xe, Giang Dư An rất tự giác ngồi vào ghế phó lái.

Vưu Minh không bật điều hòa trong xe, mà hạ cửa sổ xe xuống, như vậy cũng rất mát mẻ, dọc đường cũng không có bụi bặm gì, thành phố đã dần xanh hóa lên, chóp mũi còn có thể ngửi được hương hoa lan.

Giang Dư An ngồi bên cạnh nghịch di động của Vưu Minh.

Vưu Minh nói: “Trang thứ ba là trò chơi, anh đi về hướng bên phải.”

Vưu Minh lái xe vào gara, đi thang máy lên lầu.

Trung tâm thương mại có bán đủ thứ, hàng cao cấp hay hàng bình dân đều có, Vưu Minh chọn một hồi cũng không biết phải mua cái gì.

Một nam nhân viên thấy vậy cười hỏi: “Ngài đã chọn được chưa?”

Nam nhân viên vẻ mặt tươi cười, trong nụ cười hàm chứa xem thường cùng trào phúng.

Không phải ai đi vào cửa hàng cao cấp cũng có đủ tiền để mua, phần lớn chỉ đi vào xem cho biết, lại lãng phí thời gian của nhân viên bọn họ, vì thế nhân viên ở đây đã luyện ra một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, chỉ cần có người bước vào sẽ lập tức đánh giá từ đầu đến chân, trên người có mang nhãn hàng cao cấp nào hay không bọn họ đều nhìn ra được.

Người như Vưu Minh tuổi còn trẻ, trên người không có hàng hiệu, cơ bản chỉ đi vào xem, sau đó chụp ảnh đăng weibo sống ảo.

Nam nhân viên bĩu môi, lại tới lãng phí thời gian của cậu ta.

Tuy Vưu Minh không thèm để ý ánh mắt của người khác, nhưng biểu hiện của nam nhân viên này quá lộ liễu, giống như đang đuổi cậu đi.

Nhân viên bán hàng thường có cách riêng của mình, trực tiếp đôi co với khách hàng thì sẽ bị trừ tiền lương, nhưng họ lại không muốn phí thời gian với những người không muốn tiêu tiền, vì thế bọn họ thường sử dụng ngôn ngữ tay chân cùng ánh mắt để biểu hiện ác ý, khách hàng tất nhiên sẽ không vừa lòng sau đó rời đi.

Ngẫu nhiên gặp phải khách có tiền, bọn họ làm ra hành động như thế, khách hàng sẽ bỏ tiền mua để vả mặt bọn họ.

Này thì tính là gì? Phần trăm nằm trong tay, vả mặt lợi hại đến đâu bọn họ cũng sẽ không tức giận, thậm chí còn âm thầm vui mừng nữa.

Vưu Minh vốn còn muốn chọn, thấy thái độ của nhân viên kém như vậy, cậu lại không muốn chọn nữa.

Nhìn Vưu Minh muốn đi, nam nhân viên vẫn tươi cười nói: “Ngài đi thong thả.”

Vưu Minh cũng không muốn tốn thời gian tranh chấp với cậu ta, vì thế không quay đầu rời đi.

“Tiểu Vưu?” Đằng sau có người gọi.

Vưu Minh nghe thấy giọng nói quen tai, quay đầu nhìn mới biết là người quen của ba Vưu, trước đây quan hệ không tệ, có qua có lại.

Sau đó cậu sinh bệnh, ba Vưu bán hết tài sản chữa bệnh cho cậu, quan hệ hai bên dần phai nhạt.

Bất quá cũng không thể trách người ta, thương trường chính là như thế, ai cũng dốc lòng kiếm tiền, thời gian ngủ còn chả có, đâu có thời gian tìm bạn bè đã chán nản giao lưu tình cảm.

Vưu Minh đứng lại: “Chú Trần.”

Người được gọi là chú Trần là nam nhân trung niên nhìn qua rất giỏi giang, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu đen, dưới chân mang giày da, trên mặt không có nhiều nếp nhăn, nhìn trẻ hơn so với tuổi thật, chú Trần thân thiện vỗ vai Vưu Minh: “Lâu rồi không gặp cháu, đi mua đồ hả? Tùy ý chọn đi, chú tặng cháu”.

“Cửa hàng này là của chú mới mở, vừa lúc chú đến nhìn thử.” Chú Trần nói tiếp: “Nếu có chỗ nào không tốt, cháu cứ góp ý nhé”.

Nam nhân viên đứng đằng sau biến sắc.

Người quen của ông chủ?

Cậu ta cúi đầu xuống, không biết phải làm sao, có không ít người muốn làm nhân viên bán hàng cho cửa hàng bán đồ hiệu như thế này.

Lượng công việc không nhiều, lại được trích phần trăm, lương một tháng không phải ít.

Nam nhân viên cắn răng.

Đám người có tiền này ăn no rửng mỡ hả? Trên người một món đồ hiệu cũng không có!

Đến đây đùa giỡn người khác à?

Vưu Minh nói: “Cháu xem qua rồi, không muốn mua, chờ chú mở cửa hàng khác lại đến xem đi, cháu đi trước”.

Chú Trần cười nói: “Được, lời này của chú cháu muốn thực hiện khi nào cũng được.” ( ý ổng là Vưu Minh cứ chọn, ổng không có lấy xiền)

Vưu Minh liếc nhìn nam nhân viên đang cúi đầu không dám ngẩng lên, nói: “Rảnh rỗi thì chú đến nhà cháu ngồi chơi, ba cháu thường nhắc đến chú đó.”

Nụ cười trên mặt chú Trần càng thêm thật lòng: “Vậy mấy hôm nữa chú sẽ tới, thời gian trước quá bận rộn, chỉ sợ ba cháu giận chú.”

Vưu Minh lắc đầu: “Không đâu.”

So với đám thân thích như hổ rình mồi, bạn bè bo bo giữ mình vẫn còn đáng yêu chán.

Chú Trần: “Quyết định vậy đi.”



Sau khi Vưu Minh đi rồi, chú Trần mới kêu quản lý xem lại camera.

Quản lý không hiểu mô tê gì: “Ông chủ, xem camera làm gì nha, cửa hàng chúng ta cũng không mất thứ gì”.

Chú Trần cười lạnh: “Tiểu Vưu là đứa nhỏ dễ tính, dù chỉ là lễ phép, cũng sẽ khen cửa hàng vài câu, sẽ không có việc không có lấy một lời khen như hôm nay.”

Quản lý mở camera theo dõi ra.

Biểu tình của nam nhân viên đập vào mắt, ai có mắt đều nhìn ra được trong nụ cười của cậu ta có bao nhiêu trào phúng.

Trên trán chú Trần nổi gân xanh: “Nhân viên cửa hàng phục cụ khách như vậy?”

Quản lý bị dọa sợ, vội nói: “Có thể là do quá bận, nên cười chưa đủ tiêu chuẩn”.

Chú Trần: “Bảo sao bên này của các cậu không đạt tiêu chí đưa ra.”

Quản lý cúi đầu.

Chú Trần hít sâu một hơi, nhắm mắt nói: “Tự cậu đưa ra danh sách, ai nên đuổi thì đuổi ngay cho tôi.”

Quản lý có chút do dự, nhân viên trong cửa hàng hầu hết là thân thích của hắn, hoặc là thân thích giới thiệu tới, đều là nhìn ra lương cao việc lại nhẹ nhàng, không quá bận rộn.

Cửa hàng cao cấp chính là như thế, khách hàng có tiền mua không nhiều, nhưng được trích phần trăm cao.

Hắn cũng từng là nhân viên bán hàng, sau đó vì làm việc tốt rồi được đề bạt, mới từng bước đi đến vị trí quản lý.

Nếu thật sự đuổi người đi rồi, bạn bè thân thích còn không hận chết hắn?

Vốn là việc tốt, mắt thấy liền biến thành chuyện xấu.

Chú Trần: “Lời tôi vừa nói cậu nghe không hiểu đúng không? Nhận người như vậy vào làm, tôi không đuổi luôn cậu đã là tốt với cậu lắm rồi, nếu không làm được quản lý, thì cậu trở lại làm nhân viên bán hàng đi!”

Quản lý nghe vậy, gấp gáp nói: “Lời ngài nói tôi đều nghe rõ rồi, ai nên đuổi tôi nhất định sẽ đuổi!”

Thật vất vả hắn mới bò lên tới vị trí này, hắn không muốn trở lại làm nhân viên bán hàng.

Vưu Minh đương nhiên không biết chuyện xảy ra sau đó, cậu còn đang bận chọn quà tặng cho ba mẹ Giang. Cậu chọn cho mẹ Giang một chiếc khăn lụa, ba Giang thì là dây thắt lưng, lần này cậu là đến thăm người thân, không phải đến nhờ người, nên quà tặng không thể quá quý giá, cũng không thể quá qua loa, như thế này vừa thích hợp.

Chọn xong cậu liền trở lại xe, không hề hay biết việc có người vì cậu không mở miệng khen mà bị đuổi việc.

Mẹ Giang sớm đã biết Vưu Minh sẽ tới, đặc biệt dặn hai bảo mẫu quét dọn phòng, còn chuẩn bị áo ngủ mới cho Vưu Minh.

“Tới thì tới đi, còn mang quà cáp làm gì.” Mẹ Giang tươi cười kéo Vưu Minh vào nhà.

Vưu Minh đổi dép lê, theo mẹ Giang đi vào phòng khách, nghiêm túc nói: “Đây là lễ tiết, nhất định phải có.”

Thanh âm mẹ Giang ôn nhu như muốn chảy ra nước: “Cháu xứ xem đây là nhà mình, không nên khách sáo với bác.”

“Đúng rồi, lát nữa Tiểu Lâm cũng tới, vừa lúc các cháu đã lâu không gặp, có thể nói chuyện nha.” Mẹ Giang tự mình đi lấy cho Vưu Minh một ly nước trái cây: “Người trẻ tuổi có nhiều chủ đề chung.”

Vưu Minh nghĩ đến Giang Lâm, không quá thích.

Ý đồ của Giang Lâm quá rõ ràng, đứng trước mặt cậu còn lười không thèm giả vờ, Vưu Minh không muốn giao thiệp với gã.

Mẹ Giang cùng Vưu Minh trò chuyện vài câu, chủ đề nhanh chóng kéo đến trên người Giang Dư An. Mẹ Giang lấy album ảnh ra, để Vưu Minh xem ảnh lúc bé của Giang Dư An.

Từ lúc còn là trẻ sơ sinh, lúc còn bé, thời niên thiếu.

Trong ảnh Giang Dư An từ tiểu bánh bao biến thành shota, lại biến thành thiếu niên kiên cường.

Mẹ Giang vừa xem cùng Vưu Minh vừa nói: “Từ nhỏ Dư An đã không khiến người phải lo, chưa bao giờ gây phiền toái, thông minh hiểu chuyện, rất giống cháu, nếu nó còn sống, cho dù hai đứa không thể kết hôn, cũng có thể trở thành bạn tốt.”

Vưu Minh chăm chú nhìn ảnh, quá trình trưởng thành của Giang Dư An không có cậu, hai người chưa từng gặp nhau, cho dù không quen biết, vẫn có một cảm giác thân thiết đến lạ.

Chuông cửa vào lúc này vang lên.

Mẹ Giang đi ra mở cửa, là Giang Lâm đến, còn cầm theo giỏ hoa quả và hộp quà.

“Đây là làm sao? Một đứa hai đứa đều khách sáo như vậy?” Mẹ Giang để Giang Lâm vào nhà: “Hai đứa trò chuyện đi, bác đi xuống bếp, hôm nay bác tự mình trổ tài, hai đứa nhất định phải cho bác chút mặt mũi đó.”

Vưu Minh nhìn mẹ Giang đi xuống nhà bếp.

Giang Lâm ngồi xuống đối diện Vưu Minh, gã đánh giá Vưu Minh, hận đến ngứa răng.

Từ nhỏ gã đã thường đến đây, kể từ khi Giang Dư An chết, hầu như tuần nào gã cũng phải đến.

Điều kiện nhà gã không thể so cùng với nhà bác trai, bác trai là con trai trưởng, nên được kế thừa gia nghiệp, nhà gã chỉ được chia một phần, là tiền chứ không có cổ phần trong công ty.

Giang Dư An chết, người vui vẻ nhất chính là gã.

Giang Lâm ghét Giang Dư An từ lâu rồi, khi còn bé gã cũng thường quấn lấy Giang Dư An, trẻ con thường thích chơi với đứa lớn hơn.

Nhưng Giang Dư An xưa nay không nhìn gã bằng con mắt khác, anh ta đối với ai cũng thế, không thân cận cũng chẳng ôn nhu.

Giang Lâm luôn cảm thấy Giang Dư An xem thường gã. Anh ta dựa vào cái gì mà dám xem thường gã?

Anh ta chỉ là may mắn đầu thai vào gia đình tốt hơn gã mà thôi.

“Giang gia rất lớn, đúng không?” Giang Lâm ngồi đối diện Vưu Minh, cười nói, ai không biết còn cho rằng hai người đang nói chuyện rất vui vẻ.

Vưu Minh không đáp, cậu không thích Giang Lâm, cũng không muốn có tiếp xúc với gã.

Giang Lâm liếc mắt nhìn Vưu Minh, cười khẽ: “Giả bộ thanh cao cái gì? Còn không phải là vì tiền mà tới? Cũng chỉ có bác trai bác gái tin cậu, việc lần trước tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu, cậu giả bộ cái gì?”

Vưu Minh nhấp một hớp nước trái cây, không phản ứng Giang Lâm.

Giang Lâm càng nói càng hăng say: “Điểm ấy của cậu trái lại rất giống Giang Dư An, hai người các người đều là một loại, đều tự cho mình là ghê gớm.”

Giang Lâm làm ra động tác nôn mửa: “May là Giang Dư An chết sớm, nếu không hai người các người mà gặp nhau, sợ rằng có không ít người muốn đánh hai người đó.”

Giang Lâm đột nhiên hạ thấp giọng: “Tôi nói với cậu một bí mật.”

“Khi còn sống Giang Dư An không phải tốt lành gì.”

“Tất cả mọi người cảm thấy anh ta rất ưu tú, đều là giả, là anh ta giả bộ quá tốt.”

Vưu Minh đến mắt cũng không thèm nhấc.

Thế nhưng Vưu Minh càng không để ý tới gã, gã lại càng hăng hái.

“Anh ta ngủ với người ta, làm người ta lớn bụng, còn không cho người ta tiền, cô gái kia liền tố cáo anh ta cưỡng gian.”

“Mới mười mấy tuổi nha, vẫn là bác gái bỏ tiền ém chuyện này xuống.”

“Cậu nói xem, người như thế sống làm gì? Vẫn là chết đi mới tốt, tránh làm ô uế xã hội.”

Vưu Minh đột nhiên quay đầu hỏi: “Anh có chứng cứ gì? Nói anh ấy làm người khác lớn bụng, chứng cứ đâu?”

Giang Lâm sửng sốt, hừ một tiếng, nói: “Chuyện này còn cần chứng cứ à, lẽ nào con gái người ta lại mang trong sạch của bản thân ra vu cáo cho anh ta? Nếu không phải chột dạ, lại cần gì dùng đến tiền giải quyết?”

Vưu Minh không hỏi tiếp.

Cậu tin tưởng Giang Dư An chứ không phải người trước mặt này.

Giang Lâm nói tiếp: “Thật sự, tôi cảm thấy hai người là một đôi trời sinh.”

“Đều tự cho là đúng, nhưng da mặt cậu dày hơn, vì tiền không ngại cùng người chết kết hôn.”

Vưu Minh không lên tiếng, cậu không muốn động thủ tại Giang gia.

Giang Lâm cứ thao thao bất tuyệt, không hề có ý dừng lại.

Gã hận Giang Dư An nhiều năm như vậy, cho dù người đã chết, sự thù hận trong gã vẫn không tiêu tan.

Không chỉ không tiêu tan, mà thậm chí còn khắc sâu hơn.

Vưu Minh nhìn gã, trong mắt không có tình cảm: “Nói đủ chưa?”



Giang Lâm mở to mắt, cười nói: “Tôi nói Giang Dư An mà cậu lại không vui à? Người như cậu thật thú vị, thật sự nghĩ mình kết hôn với người chết thật? Các người là minh hôn, không có sự thừa nhận của quốc gia, giấy hôn thú còn chẳng có, đừng đùa nữa, một phân tiền của Giang gia cũng không có chút xíu quan hệ nào với cậu đâu.”

Vưu Minh chờ gã nói xong, mới nói: “Anh nói có lý.”

Giang Lâm hưng phấn nhìn Vưu Minh.

Vưu Minh tiếp tục: “Tiền của Giang gia quả thật không có quan hệ gì với tôi, đó là do chú Giang bọn họ phấn đấu hơn nửa đời người mà có, từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ kiếm chỗ tốt từ Giang gia.”

Giang Lâm không tin, gã không tin còn có người đối mặt với số tài sản khổng lồ như thế mà không động tâm.

“Không cần mạnh miệng, nói cho dễ nghe mà thôi.” Giang Lâm tràn ngập ác ý nói: “Nhiều người gả vào hào môn, muốn kết hôn với tiểu thư nhà giàu như vậy, còn không phải đều là vì tiền sao?”

Vưu Minh: “Tôi không thiếu tiền.”

Giang Lâm cười lạnh: “Nói như vậy là cậu nhìn trúng một người đã chết? Ôi, tình yêu vĩ đại quá!”

Vưu Minh tặng cho Giang Lâm cái nhìn thương hại.

Biểu tình của Giang Lâm thay đổi, vẻ mắt cứng đờ: “Cậu đây là ánh mắt gì?”

“Giang Dư An dễ nhìn hơn anh.” Vưu Minh bỗng nói: “Ưu tú hơn, cũng thông minh hơn anh.”

“Anh đố kỵ với anh ấy, anh ấy chết rồi, anh ngay cả cơ hội chứng minh mình mạnh hơn anh ấy cũng không có, người còn sống còn không bằng người đã chết.”

Khóe miệng Giang Lâm co rúm: “Tôi đố kị anh ta? Tôi đố kị cái gì? Cậu nói xem?”

Vưu Minh đặt ly nước xuống, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần: “Không có gì đáng để nói.”

“Anh ấy khiến tôi cảm thấy thoải mái, còn anh chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”

Tay Giang Lâm nắm thành nắm đấm, vẻ mặt dữ tợn: “Vưu Minh, đừng cho rằng mình ghê gớm.”

Vưu Minh không trả lời gã.

Giang Lâm nổi giận, khi còn bé, tất cả mọi người đều khen Giang Dư An, ngay cả ba mẹ gã cũng thế, giống như Giang Dư An mới là con trai họ.

Giang Lâm vung nắm đấm về phía Vưu Minh.

Nhưng nắm đấm của gã còn chưa chạm đến mặt Vưu Minh, gã đã tự văng ra ngoài.

Giang Lâm nằm bò trên sàn nhà, không dám tin nhìn Vưu Minh.

Vưu Minh rõ ràng không nhúc nhích, sao gã lại văng ra ngoài?

Giang Lâm đứng lên, lảo đảo đi về phía Vưu Minh, hai mắt gã đỏ đậm, hận không thể đánh chết Vưu Minh.

Nhưng gã còn chưa đến gần, đã bị văng ra một lần nữa.

Thân thể gã đập xuống sàn nhà gây ra tiếng động lớn, mẹ Giang vội vàng từ nhà bếp đi ra.

“Đây là…” Mẹ Giang đứng sững sờ tại chỗ, có chút không tiếp thu nổi cảnh tượng trước mắt.

Giang Lâm tựa như bong bóng cao su hình người, bị đánh văng lên tường, rơi xuống lại bị đánh văng lên liên tục nhiều lần như thế, mặt Giang Lâm đều sưng thành đầu heo, cánh tay xiêu vẹo kỳ quái, dường như đã gãy đoạn.

Cảnh tượng trước mắt quá mức quỷ dị, mẹ Giang đứng nhìn nửa ngày còn chưa hồi thần.

Đến khi Giang Lâm rơi trên mặt đất, không bị văng lên tường nữa, mẹ Giang mới hốt hoảng chạy đến.

Vưu Minh cũng đi tới bên cạnh Giang Lâm.

Lúc này Giang Lâm đã không nhìn ra hình người.

Cánh tay cong vẹo một cách khó tin, máu mũi chảy đầy, trên mặt đều là máu.

Trên đầu sưng lên không biết bao nhiêu cục u, da cũng bị rách, bên má trái còn bị rớt một miếng da.

Nhìn qua cực kỳ thích hợp đóng phim kinh dị hoặc phim tang thi.

Thần kỳ nhất chính là gã vẫn còn tỉnh táo chứ không ngất đi.

Gã tỉnh táo thì phải cảm nhận đau đớn, đau đến mức muốn bày ra biểu tình cũng chẳng làm được.

Mẹ Giang sốt sắng hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

Vưu Minh nhẹ giọng nói: “Có thể là bị trúng tà.”

Mẹ Giang còn chưa phục hồi tinh thần, cảnh tượng vừa rồi còn đang không ngừng quanh quẩn trong đầu bà, bà nuốt nước miếng, nắm lấy tay Vưu Minh: “Này, phải làm sao bây giờ?”

Vưu Minh nghĩ nghĩ, nói: “Đưa đến bệnh viện đi.”

Mẹ Giang: “… Vậy nếu bệnh viện hỏi vì sao bị thương, chúng ta nên trả lời thế nào?”

Vưu Minh: “Cứ nói gã đánh nhau với người ta.”

Mẹ Giang vẫn rất khẩn trương, bà có chút lo sợ nhìn quanh bốn phía, chẳng lẽ trong nhà có vật gì bẩn thỉu?

Đã ở nhiều năm như thế, vì sao trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì?

Giang Lâm bị đưa đến bệnh viện, xe cấp cứu đến đưa gã đi.

Trước khi đi, gã không còn dùng ánh mắt oán độc nhìn Vưu Minh như trước, mà là trợn mắt, không ngừng phát run, vừa rồi không phải do Vưu Minh ra tay, gã không biết là thứ gì đánh đập mình, không biết nên mới cảm thấy đáng sợ.

Mẹ Giang cũng rất sợ hãi, hỏi Vưu Minh: “Có nên mời đại sư đến nhà nhìn thử không?”

Vưu Minh không biết nên nói như thế nào, cũng không thể nói thẳng là Giang Dư An ra tay đi?

Mẹ Giang ôm lấy cánh tay Vưu Minh, nói: “Hay là dọn nhà?”

Nhưng trong nhà chất chứa bao hồi ức cùng con trai, bà không nỡ chuyển đi.

Mẹ Giang nuốt nước miếng: “Vẫn nên mời đại sư thôi.”

Ngay lúc Vưu Minh muốn an ủi mẹ Giang, đã có một bàn tay đưa tới trước mặt mẹ Giang, trên tay còn cầm khăn giấy.

Cả người mẹ Giang run lên, thuận theo bàn tay nhìn sang.

Giang Dư An mặt không cảm xúc cứ như thế đứng trước mặt mẹ Giang, hắn chau mày, dường như không hiểu nổi vì sao mẹ Giang lại sợ sệt như thế, vì thế hắn đưa khăn giấy tới, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị mẹ Giang ôm chầm lấy.

Trong phòng vang lên tiếng gào khóc của mẹ Giang, bà khóc đến thở không ra hơi: “Dư An! Dư An! Con trai của mẹ!”

Hai mắt bà toàn là nước mắt, đưa tay sờ mặt Giang Dư An: “Sao đến bây giờ con mới chịu về thăm mẹ?”

Giang Dư An đứng ngây ngốc tùy ý để mẹ Giang sờ mặt.

Vưu Minh đứng bên cạnh nhìn cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra lá gan của mẹ Giang rất lớn.

Mẹ Giang kéo tay Vưu Minh đến, nói với Giang Dư An: “Đây là con dâu mẹ cưới cho con.”

Vưu Minh: “…”

Giang Dư An: “…”

Mẹ Giang tiếp tục nói: “Tiếc rằng đây chỉ là một giấc mộng, lát nữa con cũng vào trong mộng của ba con một chút đi, tuy ông ấy không nói ra miệng, nhưng trong lòng luôn nhớ mong con”

Bà lại nhào vào ngực con trai, đập lên ngực hắn: “Sao con lại nhẫn tâm như thế, nhiều năm như thế cũng không để mẹ mơ thấy con!”

Giang Dư An mặc cho mẹ Giang đánh.

Mẹ Giang đánh mệt, thở dốc, đau lòng hỏi: “Mẹ có đánh đau con không?”

Giang Dư An lần đầu tiên phản ứng với người khác ngoài Vưu Minh, hắn lắc đầu.

Mẹ Giang nào còn nhớ đến Giang Lâm, trời đất bao la, con ta lớn nhất.

Mẹ Giang một tay nắm tay Giang Dư An, một tay nắm lấy tay Vưu Minh, gấp gáp nói: “Hai đứa nhanh lên, giấc mơ này nhất định không kéo dài, nhanh, mau đi sinh cho mẹ một đứa cháu.”

Vưu Minh ung dung thong thả nói: “Cháu là nam nhân, không thể sinh.”

Mẹ Giang trợn mắt lên: “Đây là giấc mơ của bác, bác nói có thể sinh là có thể sinh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.