Lên xe, Cảnh Hoan mới nhớ mình còn mặc đồ ngủ hình mèo con của mẹ mua, tuy mẹ Cảnh đam mê công việc thế thôi, thực ra vẫn còn tâm hồn thiếu nữ lắm, cả ốp điện thoại cũng màu hồng mà.
Tuy Cảnh Hoan không muốn nhưng chất liệu bộ đồ này rất thoải mái, vả lại cũng chỉ mặc ở nhà, thế là cũng nhân nhượng.
Cậu lặng lẽ kéo cao dây kéo áo khoác của mình.
Hướng Hoài Chi lại vươn tay từ chỗ ghế lái, luồng qua cổ áo khoác để kéo mũ áo ngủ của cậu.
Cảnh Hoan: “…”
Hướng Hoài Chi cầm một góc mũ đội lên đầu cậu, sau đó sờ tai mèo, cười rằng: “Em…”
“Mẹ em mua đó.” Cảnh Hoan tự thú, “Mặc hai năm rồi, hồi năm Mười hai em cạo đầu đinh, lúc ngủ còn đội lên để giữ ấm.”
Vừa lên xe, điện thoại hai người đã vang mãi chẳng ngừng, gần như toàn là tin nhắn chúc Tết.
Cảnh Hoan chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, nhân tiện xem giờ, tính toán thời gian ra cửa của Hướng Hoài Chi, cậu bắt chuyện: “Muộn thế rồi anh còn ra ngoài, chú dì không nói gì sao?”
“Không, đã báo rồi.”
“Mai không cần chúc Tết à?”
“Bố anh có việc đột xuất phải sang tỉnh lân cận, hủy rồi.”
Cảnh Hoan ồ lên, vừa định hỏi tiếp, một bao lì xì đã được đưa sang.
Cảnh Hoan nhìn dòng chữ “Học hành chăm chỉ” in trên đó, khóe miệng giật giật: “Hả?”
“Chẳng phải hồi nãy em chúc Tết anh à?” Hướng Hoài Chi dừng một lúc, nói: “Quyết định đến đây đột ngột quá, trong nhà chỉ có bao lì xì này thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-luyen-lat-xe-chi-nam/1802981/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.