Tận khi về đến nhà, Cảnh Hoan vẫn như đang trên mây.
Cậu nghĩ là do thiếu không khí.
Cảnh Hoan cởi áo khoác vứt bừa sang một bên, sau đó ngả mình lên sofa, đôi chân dài vắt lên nhau, giơ tay che mắt mình.
Đệt.
Trời ơi.
Sướng quá đi mất…
Cậu hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi, bỗng chốc lại có cảm giác muốn thở dốc, nghĩ một lúc thì tai nóng bừng lên.
Nụ hôn đó do Cảnh Hoan dừng lại trước.
Đúng là cậu không nỡ thật, nhưng nếu không dừng lại nữa… phản ứng bậy bạ của cơ thể cậu sẽ bị Hướng Hoài Chi phát hiện, thế thì lúng túng lắm.
May mà mùa đông mặc dày, vả lại có gió lạnh thổi, nên trên đường về mới chưa đến mức trở thành trò hề.
Cậu lấy điện thoại, mở khung chat đầu tiên.
Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi~~~ về đến phòng chưa~~~
Hướng: ?
Hướng: Đến rồi.
Tiểu Cảnh Nè: Em đi tắm trước nha, hôm nay anh có ngủ sớm không?
Hướng Hoài Chi lấy quần áo trong tủ, cúi đầu trả lời tin nhắn.
Bấy giờ, Lộ Hàng tháo tai nghe đi rót nước, miệng lải nhải.
“Hồi nãy rảnh rỗi đánh phó bản hai mươi người với bang, hình như mấy DPS kia không rành giai đoạn cho lắm, đánh gần hai tiếng đồng hồ…”
Những câu kể lể này ngưng bặt khi nhìn thấy mặt Hướng Hoài Chi.
Lộ Hàng sửng sốt, bước thật nhanh tới kéo áo anh, quan sát thật kỹ, kinh ngạc hỏi: “Hướng Hướng… cậu bị người ta đánh à?!”
Hướng Hoài Chi đáp: “Không.”
“Sao miệng cậu tróc da luôn vậy! Đệt, là tên nào không sợ chết? Tại sao lại đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-luyen-lat-xe-chi-nam/1802970/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.