Hôm sau, Hướng Hoài Chi choàng tỉnh bởi tiếng ồn của Lộ Hàng.
“Chuyện này mình tôi không quyết định được… cậu ấy đang ngủ. Tôi đề nghị cậu cứ tìm đội sát thủ đi, chúng tôi không thể giúp…”
Hướng Hoài Chi nhìn trần nhà trắng toát, vài phút trước hãy còn đắm chìm trong giấc mộng.
Cảnh Hoan đứng trước mặt anh, lông mi khẽ run vì căng thẳng, môi mím lại như đang chờ đợi điều gì.
Hướng Hoài Chi nhắm mắt lần nữa, một lúc sau, anh ngồi dậy.
Không vội xuống giường, chỉ nâng tay vuốt tóc, đoạn cầm điện thoại xem.
Tiểu Cảnh Nè: Cảm ơn anh… Em hạ sốt rồi.
Tiểu Cảnh Nè: (quỳ lạy)
Tin nhắn được gửi vài phút trước.
Hướng: Mới dậy?
Tiểu Cảnh Nè: Không phải, em dậy lâu rồi, giờ đang ở sân bóng.
Hướng Hoài Chi nhìn đồng hồ, vứt điện thoại sang một bên, xoay người xuống giường.
Bấy giờ Lộ Hàng mới nghe thấy tiếng động, anh ta lập tức tháo tai nghe xuống: “Hướng Hướng, cậu mẹ nó cuối cùng cũng dậy, tôi sắp bị làm phiền chết rồi đây.”
Hướng Hoài Chi mang giày, đặt nhẹ điện thoại lên bàn, không ừ hử gì với anh ta.
“Cậu biết ai tìm tôi không?” Trông Lộ Hàng chẳng bị ảnh hưởng gì, vẫn tự làu bàu: “Tiên Manh Manh!”
Lộ Hàng quay đầu sang: “Cô ấy nhờ chúng ta giết người giúp cô ấy, ra giá cao lắm, gấp mấy lần giá cao nhất của đội sát thủ server chúng ta luôn! Nhưng tại sao cô ấy không liên hệ với cậu? Cứ phải nhờ tôi chuyển lời giúp.”
Hướng Hoài Chi đáp: “Chặn rồi.”
Lộ Hàng gật đầu, chẳng hề bất ngờ: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-luyen-lat-xe-chi-nam/1802952/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.