Cảnh Hoan nhìn những câu mắng chửi vàng ngọc kia, chợt không biết nên tiếp tục thế nào nữa.
Mẹ.
Sao người này lại như vậy?
Chẳng phải họ vừa kết hôn à?
Dù gì cũng xem như mới cưới, tin tưởng vợ mình hơn chút được không??
Cảnh Hoan đang ngơ ngác, tin nhắn bạn bè lại nhấp nháy.
[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: Nói chuyện.
[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: … Anh thấy sao?
[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Tôi thấy mỗi thứ một nửa.
Đờ!
Ông đây không có nha!!
Dù là hồi đầu cũng chỉ muốn lừa gạt tình cảm của anh thôi! Ai thèm danh tiếng với tiền bạc của anh chứ!
Cảnh Hoan không nhịn được gõ mấy chữ “Vậy thì chưa đến mức”, nhưng gõ xong mới hoảng hốt nhớ ra, đoạn nhanh tay xóa đi.
Suýt nữa quên mất bây giờ mình đang muốn làm hỏng hình tượng của Tiểu Điềm Cảnh.
Cảnh Hoan cúi đầu, nhíu mày nhìn quyển vở, quyết định áp dụng câu đắt giá thứ hai mươi tám.
[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: (gật đầu) Vả lại cách màn hình máy tính, ai biết phía bên kia là người hay chó… Hướng thần, anh giàu có vậy, chắc chắn ngoài đời cũng là anh chàng đẹp trai, cần gì phải dây vào mối tình qua mạng hư ảo! Chẳng lẽ mấy cô gái ngoài đời thực chưa đủ đáng yêu chưa đủ ngọt sao!
[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Đúng là chưa đủ.
[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: ?
[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Cậu quen bà xã tôi à?
Cảnh Hoan nhìn chằm chằm ba chữ “bà xã tôi”, giật mình quên luôn cách gõ chữ.
[Người Lạ] Tâm Hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-luyen-lat-xe-chi-nam/1802941/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.