Cảnh Hoan chớp mắt nhìn hai hàng chữ trên màn hình điện thoại.
Câu chữ hung tợn, còn không nể nang mặt mũi gì nữa chứ.
Nhìn một lúc, khóe môi cậu chợt nhếch lên, sau đó độ cong ngày càng lớn, cuối cùng thì cười thành tiếng.
Mười hai phút mà chỉ rặn được mấy chữ này thôi á??
Cảnh Hoan hí hửng cầm điện thoại, giơ ngón trỏ chọt vài cái vào ảnh đại diện của Tâm Hướng Vãng Chi.
Tên khốn nạn ơi là tên khốn nạn.
Nếu ban nãy tim anh mà không có một chút xíu xìu xiu dao động nào, ông đây theo họ anh luôn.
Tuy Cảnh Hoan chưa yêu đương bao giờ, nhưng từng thấy qua rồi.
Lục Văn Hạo trong phòng ký túc xá cũng thường xuyên như thế, cầm điện thoại hỏi với vẻ căng thẳng: “Ôi đệt tôi nên trả lời câu này thế nào đây?”
Bối rối vài phút, sau đó lại mê mẩn trả lời bà xã: “À, biết rồi.”
Cảnh Hoan nhận ra chuyện trôi qua càng lâu, cậu càng cảm thấy hồi trước Lục Văn Hạo bị gạt cũng chẳng oan uổng.
Hướng Hoài Chi về đến nhà, đặt chân gà lên bàn trà bên cạnh bàn mạt chược.
“Cảm ơn cục cưng Hướng, sao lâu thế.” Mẹ Hướng đánh bài nhưng vẫn không quên liếc yêu con trai mình.
Hướng Hoài Chi bỗng nhớ đến cảnh tượng khi Cảnh Hoan mặc Âu phục chớp mắt với mình.
Đôi mắt của cậu chàng trong veo, hồn nhiên lại xinh đẹp, tư thế tao nhã thanh thoát, dường như tất cả mọi cô gái có mặt ở đó đều nhìn cậu.
Hướng Hoài Chi ngừng suy nghĩ, thấp giọng đáp “Vâng”, sau khi chào hỏi các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-luyen-lat-xe-chi-nam/1802929/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.