“Cái gì? Thi thể ở bệnh viện bị mất? Chuyện này mà cũng báo cáo với tôi sao?”
Điện thoại trong Cục công an bị oanh tạc mấy ngày liền, cả tinh thần lẫn thể lực của Trương Hiểu Lượng đều mệt rã rời.
Khi biết những thi thể đó bị một học giả điên cuồng lấy làm thí nghiệm, trên cơ bản thì vụ án xem như đã khép lại. Trương Hiểu Lượng dự định nghỉ ngơi vài hôm, nào ngờ ngày đầu lê tấm thân mỏi mệt về nhà, chưa kịp ngủ thì nhận điện thoại công tác.
11 giờ đêm còn gọi, hắn rất muốn chửi đổng, trời biết đã mấy ngày hắn không ngủ đủ giấc.
“Cái gì? Tôi biết rồi.” Nghe cấp dưới báo cáo, cơn giận lập tức tiêu tan, lòng hắn lạnh buốt.
Thi thể của “Thư Giai” biến mất.
Đương nhiên đó là cách nói của người ngoài, chỉ có Trương Hiểu Lượng biết cái xác đó thật ra là Uông Triệt, vợ mình.
Trương Hiểu Lượng cúp máy, ngơ ngác ngồi trên giường, cơn buồn ngủ bay sạch.
Hắn từng ước bằng chứng phạm tội trong bệnh viện bị xóa sổ, nhưng đến khi cái xác thật sự biến mất thì hắn lại sợ.
Càng nghĩ càng rối trí, Trương Hiểu Lượng mơ màng thiếp đi, hôm sau bị lạnh mà thức giấc.
Sao cửa sổ để mở?
Trước khi ngủ hắn đã mở cửa sổ à? Đang mùa đông mà.
Trương Hiểu Lượng hắt hơi, vội đóng cửa sổ. Cổ hắn hơi nhức, chắc bị cảm lạnh rồi.
Sau này hắn mới biết, đó là dấu hiệu của sự khác thường.
…
Từ hôm đó, hễ về nhà là Trương Hiểu Lượng cứ thấy có gì đó là lạ, cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-thu/1806424/quyen-7-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.