Trịnh Bảo Nhân vừa gãy chân vừa sốt cao, cảnh sát không thể thẩm vấn y.
Nhiều lần y nằm mơ, thấy một người phụ nữ vươn tay với mình, lần đầu là một đôi tay đẹp đẽ dính bùn lầy, còn lần thứ hai… cô ta không có tay.
Người phụ nữ cụt tay trong mơ gợi y nhớ đến người phụ nữ ở cửa sổ góc trái.
Cô ta vươn tay ra… là để bóp cổ y sao?
Trịnh Bảo Nhân kéo chăn trùm đầu, nín thở, y nhớ đến đôi tay ngày đó đã vươn đến…
Tại sao cô ta buông tha y? Y nhớ chẳng mấy chốc mà lão Triệu đã…
Đang suy tư thì nghe tiếng mở cửa cùng tiếng giày cao gót nện lên sàn gạch men, là y tá Trần. Y tá Trần bưng một cái khay vào phòng, nhìn xung quanh rồi tự hỏi, “Quái, không có ai hết vậy?”
Thấy chị ta sắp đi, Trịnh Bảo Nhân ló đầu ra gọi, “Tôi ở đây!”
Nét mặt y tá Trần thay đổi, chị ta để khay lên tủ đầu giường, “Thì ra anh ở đây, tôi không thấy… tôi đến tiêm cho anh.”
“Tiêm hả? Hôm nay tiêm rồi mà.” Trịnh Bảo Nhân thấy lạ, “Hôm nay chị Trần không đi làm, có y tá khác tiêm cho tôi rồi.”
“Phải tiêm.”
Giọng điệu y tá Trần vẫn cương quyết như vậy, không cho cãi.
Y tá Trần vén ống tay áo Trịnh Bảo Nhân, lấy kim tiêm, Trịnh Bảo Nhân nói, “Chị Trần à, kim tiêm đó xài rồi. Chị quên lấy kim mới…”
Y tá Trần nhìn kim tiêm trong tay hồi lâu mới cất đi, “Chờ chút, tôi đi lấy kim tiêm mới.” Nói rồi, chị ta ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-thu/1806422/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.