Nghiêm Thủ Xuân nhìn đến khi cửa ra vào đóng hẳn rồi xoay người đi.
Khách lên không nhiều, tàu chỉ dừng tám phút.
Nghiêm Thủ Xuân kiểm tra vé, đa số khách đã ngủ, khách mới lên xe thì gã đã bấm vé khi vừa lên tàu. Nghiêm Thủ Xuân thật sự không hiểu tại sao phải kiểm tra vé, nhưng đây là quy định, chỉ hiềm…
Nghiêm Thủ Xuân nhớ đến cậu thanh niên vừa rồi, vé của cậu ta in toa số 15. Phương thức trốn vé mới à? Nếu chỉ soát vé như thường lệ rất dễ bị qua mặt.
Song không biết vì sao, Nghiêm Thủ Xuân có cảm giác cậu ta không phải hạng người sẽ đi lậu vé.
Ánh mắt cậu ta rất trầm lắng, vô cùng điềm tĩnh, không thể nhìn thấu. Đôi mắt ấy cất giấu nỗi sợ, chỉ thoáng qua rất nhanh mà vẫn đủ khiến Nghiêm Thủ Xuân rùng mình.
Nghiêm Thủ Xuân vừa nghĩ vừa soát vé từng toa tàu.
Chẳng mấy chốc đã đến toa cuối, Nghiêm Thủ Xuân hô với các hành khách, “Xin mọi người lấy vé ra để chúng tôi kiểm tra, ai chưa có vé vui lòng mua bổ sung.”
Bàn tay già khô đét đưa vé ra trước mặt Nghiêm Thủ Xuân, gã nghía sơ qua, vốn không định cầm lấy, nhưng…
Nghiêm Thủ Xuân bất ngờ giật xem tấm vé!
Ghế số 76, toa số 15.
Toa số 15! Sao lại như vậy?
Nghiêm Thủ Xuân lấy vé của hành khách kế bên: Ghế số 77, toa số 15.
Ghế số 74, toa số 15.
Toa số 15…
Tất cả vé đều là toa số 15! Nghiêm Thủ Xuân sợ ngây người.
Gã ngẩng phắt lên, bấy giờ mới nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-thu/1806398/quyen-5-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.