Đỗ Man ngồi trước cửa phòng Mộc Tử, lẳng lặng chùi ống kính.
Sáng sớm mọi người đã ra ngoài xin giúp đỡ, chỉ còn cô ở lại. Đỗ Man luôn là người bị loại ra khỏi hoạt động tập thể, cô cũng chẳng oán trách, dù gì cô cũng không thích tham gia.
Hoàng Thạch muốn ở lại cùng nhưng bị cô uyển chuyển từ chối. So với bầu không khí chung đụng ồn ào, Đỗ Man tình nguyện ở một mình, dù là ở cùng xác chết.
Đỗ Man nhớ ra điều gì, đứng dậy nhẹ nhàng đẩy cửa.
Ngoài cửa là thi thể của Trương Đầu To. Đám con trai cùng kéo xác Đầu To ra khỏi bể, sáng nay không ai rửa mặt, cũng không ai đụng vào chậu nước bên cạnh bể. Xác của Đầu To cũng vậy, vớt ra rồi không người nào dám táy máy. Sao họ vẫn chưa trở lại nhỉ?
Đỗ Man nhíu mày nhìn cái xác trong sân, gió hè thoảng qua, Đỗ Man dường như ngửi thấy mùi thối rữa.
Đỗ Man chun mũi, khép cửa lại.
Cô đẩy cửa phòng Mộc Tử, vào ngồi ở cái ghế cách xa ghế của cậu ta.
Trên bàn đặt một quyển sách đang mở, Đỗ Man nhớ Mộc Tử vẫn hay cầm, cô do dự một chốc, nhìn thiếu niên hình như đang ngủ, Đỗ Man định lấy quyển sách, bỗng nghe tiếng của Mộc Tử.
“Tự tiện đụng vào đồ của người khác là thất lễ đấy.”
Đỗ Man rụt tay lại.
“Xin lỗi.” Phạm sai thì nhận lỗi, Đỗ Man luôn làm vậy.
Nhìn Mộc Tử bị trói tay, nhắm mắt ngồi trên giường, Đỗ Man hỏi, “Cậu muốn uống nước không?”
“Không.” Mộc Tử thản nhiên trả lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-thu/1806381/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.