“Hôm đó, mọi người kể chuyện ma xong rồi đánh răng rửa mặt đi ngủ như mọi ngày, anh tớ không ngủ, ổng nhát nên ghét nhất là nghe chuyện ma, cơ mà ở ký túc xá thì không nghe không được, ổng nghe rồi mất ngủ luôn.”
“Nửa đêm, anh tớ nghe có ai nói chuyện ngoài phòng, ổng không dám nhúc nhích, người giường trên thức dậy, anh tớ hỏi dậy làm gì, người đó nói ở ngoài có người gọi nên anh đó ra coi.”
“Anh tớ không dám hó hé, ổng nhớ rõ lúc đó là ba giờ mười lăm phút sáng, giờ đó làm gì có ai rảnh mà gọi bạn ổng! Anh tớ nói người giường trên đừng ra, ông đó cười anh tớ chết nhát, sau đó…”
“…”
“…”
Kể đến đó thì dừng, những người đang nghe cụt hứng, liền hối thúc người kể.
“Sau đó làm sao? Đừng kể cụt lủn vậy chớ!”
“Sau đó…” Căn phòng tối hù, người kể ngần ngừ, nét mặt cà rỡn tự dưng nghiêm túc hẳn lên, cậu ta rọi đèn pin vào mặt mình.
Một lúc lâu sau, cậu ta cất giọng, “Sau đó…”
“Phòng 143 tắt đèn ngủ mau lên! Không là mai phạt chùi toilet hết!”
Quản lý khu ký túc rống lên, phòng im thin thít, cả đám tắt đèn giả vờ ngủ, chờ thật lâu mới có người tò mò hỏi, “Ê! Đoạn kết là sao?”
“Đoạn kết hả? Ha ha, thì là người phòng bên đau bụng nên tìm người giường trên mượn thuốc xổ!”
Vừa dứt lời, cả phòng xôn xao.
“Gì nhảm vậy ba…”
“Đầu voi đuôi chuột!” Loading...
“Ngủ đê.”
Người cùng phòng bất mãn rồi mạnh ai nấy ngủ, chỉ có một thiếu niên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-thu/155084/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.