Vân Lăng chồm người dậy nằm đè lên người nàng, nghiêng đầu cười hỏi:
- Tại sao lại là ta?
Bạch Phi Nguyệt khép hờ mắt, khóe miệng nhếch lên, lộ rõ vẻ khinh thường:
- Bằng vào con người của ngươi hiện tại, cho dù có là thái tử Đại Minh thì bổn tọa cũng chẳng thèm quan tâm.
Vân Lăng cười đến híp mắt, hôn chụt một cái lên má nàng:
- Nói vậy tức là ta có điểm nổi trội hơn thái tử Đại Minh rồi.
- Có cái con khỉ. Muốn nghe nguyên nhân thì lăn qua một bên đi, đừng dí thứ kia vào người bổn tọa nữa.
Tên đã bắt không thể thu hồi, cung đã giương lẽ nào lại buông xuống?
Vân Lăng chẳng buồn nghe thêm nữa, cúi xuống hôn môi nàng, hai tay nhanh chóng cởi bỏ y phục nàng ra.
- Tên chết tiệt này, lượn ra. Mới sáng sớm đã định làm cái gì!?
- Làm chuyện thiên kinh địa nghĩa của phu thê chứ làm gì?
- Sáng ra chẳng ai làm mấy chuyện này.
- Bây giờ có ta với nàng làm còn gì?
Mãi đến khi mặt trời ló mặt, cuộc đại chiến trong phòng mới dừng lại.
Vân Lăng từ từ rút tiểu huynh đệ đang cắm sâu trong nơi tư mật của Bạch Phi Nguyệt ra, nói:
- À lúc nãy nàng bảo nói cho ta nguyên nhân còn gì? Bây giờ nói đi.
Bạch Phi Nguyệt lườm hắn một cái, lấy từ không gian giới chỉ ra một chiếc khăn lau đi phần dịch nhầy quanh cửa lối vào rồi đứng dậy, vừa đi vừa nói:
- Ai rảnh hơi đi rước một tên công tử bột như ngươi về hầu!? Chẳng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-ma-phap-su/186612/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.