- Nhưng tiếc là không đúng. Ngươi là người thứ 7.
Trưa hôm đó.
Vân Lăng ở trong thư phòng của Bạch Phi Nguyệt, nhìn phải ngó trái, chạy qua chạy lại hết chỗ này đến chỗ khác.
Mẹ nó, ai bảo chỉ làm quan mới giàu?
Bình gốm 300 năm, đĩa sứ 400 năm,…Hơn hết là cây đao truyền thuyết của Lã chiến thần 1000 năm tuổi!
Mẹ nó, bán đống đồ cổ này đi chắc cũng đủ để hắn đi đánh bạc cả đời ấy chứ!
Vân Lăng đứng trước thanh đao đang nằm im trong vỏ, hết sờ chỗ này lại sờ chỗ nọ. 1000 năm tuổi, bán bét nhất chắc cũng được 1 ngàn vạn lượng.
1 ngàn vạn lượng….
Hắn đang mải mê suy nghĩ thì nghe được giọng nói của Bạch Phi Nguyệt:
- Muốn lấy thì lấy đi.
Vân Lăng tròn mắt, quay đầu nhìn nữ nhân đang ngồi đọc một đống phong thư trên bàn:
- Thật không?
Bạch Phi Nguyệt chẳng buồn ngẩng đầu, tùy ý nói:
- Thật. Bổn tọa cần cây đao rách đấy làm gì?
Đao rách..!? Một ngàn vạn lượng đấy!
- Đúng rồi, cô không thích cái gì?
Bạch Phi Nguyệt ngẩng đầu lên, nhướng mày:
- Cô!?
Vân Lăng chột dạ, vội sửa lại:
- À, tỷ tỷ.
- Bình thường người ta hay hỏi nữ nhân thích cái gì, chỉ có ngươi hỏi bổn tọa không thích cái gì để tránh.
Bạch Phi Nguyệt tỏ vẻ coi thường, cúi xuống tiếp tục đọc phong thư.
- Ngươi không làm gì quá đà, bổn tọa tự khắc sẽ không làm gì ngươi.
Câu trả lời kiểu này, có cũng như không. Hắn làm sao biết được thế nào mới là quá đà?
Vân Lăng lượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-ma-phap-su/186608/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.