Sất Vân Doanh khó chịu ra mặt, gắt gỏng nói:
- Nghịch thế đủ chưa? Ta không có thời gian ở đây xem kịch!
Sất Vân Long nghe cô cô cằn nhằn, biết không nên đùa giỡn nữa, lập tức trở về dáng vẻ thường ngày, lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc, lắc lắc trước mắt lão già kia, vừa lắc vừa nói:
- ¬Lão già, có phải thấy hơi chóng mặt không?
- Tiểu tử, nói gì thế?
- Còn có chân tay bủn rủn nữa? Lão không cảm thấy à? Lạ thật, chẳng lẽ ta hạ độc chưa đủ liều!?
Hắn nhìn nét mặt xám lét của lão giả, cười nói:
- Thôi không phải giả vờ, ta thừa biết là ngươi trúng phải độc rồi. Ta nói trước, độc này mà không được giải trong một chén trà thời gian thì không hay đâu. Thuốc giải đang trong tay ta, khôn hồn thì dỡ bỏ trận pháp, đưa bọn ta ra khỏi đây đi.
Lão giả đưa tay ôm lấy ngực, ho sặc sụa một hồi, run run chỉ tay vào hắn:
- Ngươi!...Làm thế nào mà….
Hắn đưa tay chỉ vào mấy cái cây.
- Cũng chẳng ngại nói cho ngươi biết. Mục đích lúc nãy ta khắc dấu X lên cây không phải là để đánh dấu mà là để rải độc phấn.
Lão vẫn không ngừng được cơn ho:
- Sao ngươi và ả……ọe..ọe
Sau cơn ho, lão lại gập người, nôn thốc nôn tháo.
Hắn đưa tay bịt mũi, nhếch mép nói:
- Ngại quá, cái này là bí mật độc môn, không tiết lộ được. Nhanh dẫn đường đi, dẫn đến chỗ Lã môn chủ càng tốt.
Hắn thấy lão giả vừa nôn vừa ho đến mức quặn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-ma-phap-su/1480814/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.