Tối đến,
Sất Vân Long ngồi trong hang động bên sườn núi, tay cầm thanh que gỗ xiên một con gà, hơ trên lửa. Vừa hơ, hắn vừa không nhịn được mà rung đùi, co ro người lại bên đống lửa.
Thất Tuyết Liên Sơn quả nhiên rất lạnh, lạnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Cái lạnh có thể khiến một Kiếm Sư cấp bốn khốn đốn như thế, chắc cũng chỉ có ở mỗi đỉnh núi này.
Hắn nhìn con gà nướng chỗ hồng hồng chưa chín, chỗ lại đen nhẻm vì cháy, không nhịn được liên tục thở dài. Hắn từ bé đến lớn sống trong cảnh vinh hoa phú quý, có bao giờ phải tự tay làm đồ ăn? Hôm nay là lần đầu tiên hắn tự tay đi bắt gà, lại tự tay vặt lông, cắt tiết,…
Sất Vân Long nhìn con gà xộc xệch xiên trên que, nhịn không được xé lấy phần thịt nhìn bắt mắt nhất, nhét hết vào mồm, nhai nhồm nhoàm.
- Nhạt quá….
Thế nhưng bụng đã bỏ đói hai ngày, ngoài con gà này ra hắn còn có thể ăn gì khác? Thế là, con gà dẫu nhạt thếch, chẳng ngon lành gì vẫn nhanh chóng biến mất.
Lúc chiều hắn có hỏi nhị sư phụ thường ngày mọi người ăn gì, kết quả nhận được câu hỏi ma pháp sư cần gì ăn uống của sư phụ. Điều này cũng có nghĩa là, nếu hắn muốn ăn thì tự đi mà làm, chẳng nhẽ bắt người khác nấu cho hắn ăn!? Trên Thất Tuyết Liên Sơn này ngoài hắn đúng là có bốn nữ nhân, thế nhưng….bốn người này người nào người nấy thân phận cao quí, không phải Chủ Thần thì cũng là nữ nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-ma-phap-su/1480812/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.