Hắn tỉnh lại. Nhưng lần này, hắn không nhìn thấy vị mỹ phụ kia đâu nữa, chỉ thấy mẫu thân hắn đang ngồi bên giường, lo lắng nhìn hắn.
Tâm tình hắn bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm, yếu ớt cười.
- Mẫu thân, để người lo lắng rồi.
- Lă..n…Con sao rồi? Có cảm thấy đau ở đâu không?
- Con không sao.
- Đi mà cũng không nói một tiếng, báo hại ta và phụ…lo lắng bao lâu.
Hắn cảm thấy hôm nay mẫu thân hắn rất kì lạ.
- Mẫu thân, người không sao chứ?
Một màn nước mỏng bao phủ mắt mẫu thân hắn. Bà đưa tay áo lên lau đi giọt nước mắt, cố không để nó rơi xuống.
- Mẫ…u thân, người sao thế? Con biết lỗi rồi mà. Người đừng khóc nữa.
- Phải rồi…con tỉnh lại, ta nên vui mới đúng chứ nhỉ?
- Mẫu thân, con không sao rồi, chúng ta quay về thôi. Con không muốn ở đây.
Căn phòng này rõ ràng vẫn là căn phòng lúc hắn tỉnh dậy lần trước.
Mẫu thân hắn không nói gì, tiếp tục lau đi những giọt nước mắt bên khóe mắt. Chỉ có điều, nước mắt chảy xuống ngày càng nhiều, dù bà có lau thế nào cũng không kịp.
- Mẫu thân!?
Hắn vội vàng ngồi dậy. Trước ngực lập tức truyền đến cơn đau như thể rách da rách thịt khiến hắn đau đớn “hự” lên một tiếng, đưa tay đặt lên ngực.
- Long nhi!
Giọng nói của mỹ phụ lúc trước lại vang lên.
Mỹ phụ mở cửa bước vào, vừa lúc thấy được cảnh này liền bước nhanh đến, quan tâm đặt tay lên má hắn, dịu dàng nói:
- Long nhi, không sao đâu, thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-linh-ma-phap-su/1480805/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.