10.
Tôi ôm ngực tỉnh dậy trong không gian, lần này ngay cả hệ thống cũng im lặng: [Các nam chính có chút khó chiều, nhưng Giang Lưu có vẻ vô cùng khó khăn!]
Tôi xấu hổ ngồi xổm xuống đất, thậm chí không còn sức để hành động: [Bạn có thể cho tôi một số bí kíp để gian lận hay gì đó không? Nếu không thì làm sao tôi có thể chinh phục được độ khó này?]
Hệ thống thở dài: [Trong tình hình hiện tại, đây là tất cả những gì tôi có thể cung cấp cho bạn!]
Tôi ngẩng đầu chờ đợi.
Hệ thống: [Ký chủ lên đây!]
Lần này, tôi đã thay đổi kế hoạch chiến đấu của mình.
Là Giang Lưu g.i.ế.t ta, đương nhiên không thể đi tìm hắn nữa. Theo những gì anh ấy nói, Lưu Văn Anh ở viện bên cạnh có vẻ khá tốt bụng và có thể giúp được tôi.
Tôi khéo léo tưới nước cho Giang Lưu, ném chiếc xô đi và nhặt hộp trang sức trên bàn lên.
Mặc dù bên trong không có nhiều đồ nhưng tôi không thể tay không đi nhờ ai đó giúp mình được: “Lưu tỷ, muội gặp ác mộng. Đêm nay, tỷ có thể cho ta ngủ cùng không?”
"Này, này, này, muội không để tỷ thiệt thòi đâu. Tỷ có thể chọn đồ trong hộp trang sức của muội. Lưu tỷ, xin tỷ mở cửa..."
Tôi ở ngoài cửa khóc lóc hồi lâu, Lưu Văn Anh cuối cùng cũng mở cửa với sắc mặt u ám.
Ngay khi cánh cửa mở ra, tôi được chào đón cái trợn mắt: "Này, nửa đêm gặp ác mộng không ngủ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-lap-vo-tan-dien-cuong-chinh-phuc/3324415/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.