Edit: Cháo
Hạ Thanh Lâm cẩn thận không dám lộ ra một chút thích thú nào, rất sợ lại bị Thương Việt cười nhạo.
Nhưng giấc mơ như vậy ngày càng nhiều, ngày càng ướt át, có lúc đang làm việc, trong đầu cậu cũng đột nhiên nhảy ra hình ảnh trong mộng.
Còn có thể như vậy sao, có thể… có thể như vậy ấy hả?!
Giờ Hạ Thanh Lâm không dám ngủ, cậu bất đắc dĩ đi tìm bà đồng, bà đồng cầm một lá bùa màu vàng, chà một cái lên mặt Hạ Thanh Lâm, bà trợn đôi mắt trũng sâu, nói với Hạ Thanh Lâm: “Bên người cậu có yêu, là yêu vật trăm năm, phải hết sức cẩn thận!”
Hạ Thanh Lâm giật mình, nói theo phản xạ: “Không có đâu.”
Nhưng bà đồng đã thu hồi tầm mắt, không để ý tới lời cậu nói, bà lại vẽ bùa giấy, nói: “Đây là bùa trừ yêu, cậu cầm lấy.”
Hạ Thanh Lâm vốn chẳng muốn nhận, nhưng bà đồng cứ kiên quyết đưa cho cậu, giống như một bà cụ thiện tâm, Hạ Thanh Lâm bất đắc dĩ nhận lấy, lại hỏi bà: “Cõi đời này có luân hồi sao? Sau khi luân hồi chuyển thế, tôi còn là người của trăm năm trước không?”
Bà đồng sợ run, bỗng đốt cây nến thứ hai trong tay, bà do dự nhìn Hạ Thanh Lâm, giọng điệu quái dị, nói: “Nếu cậu muốn thì cậu chính là người đó, nếu cậu muốn là chính cậu, thì cậu không phải người đó.”
Hạ Thanh Lâm đứng bất động tại chỗ, mãi không nói nên lời, sau đó bà đồng gọi cậu một tiếng, bảo cậu quét mã QR trên điện thoại trong tay, “Lá bùa kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-khau/203186/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.