Khâu Khâu đã 3 ngày không ăn không uống rồi, Thương Việt sợ nó cứ vậy sẽ chết mất.
Khâu Khâu không thể chết được, Đường Thanh Lâm đã dặn Thương Việt rồi, cho dù thế nào cũng phải chăm sóc cẩn thận cho Khâu Khâu.
Nhưng Khâu Khâu có suy nghĩ của nó, nó không muốn tách khỏi cha mình một giây một phút nào, nó nói cha chỉ đang ngủ thôi, nó phải đợi cha tỉnh lại làm xương sườn cho nó ăn, cho nên nó không ăn không uống gì cả, sau đó bằng mắt thường có thể nhìn thấy nó gầy đi nhanh chóng.
Thương Việt không thay đổi được nó, không còn cách nào khác, hắn lại đi tìm Cao tăng đắc đạo, dùng 200 năm sinh mạng của mình đổi lấy một viên tục mệnh đan.
Thương Việt nhìn tục mệnh đan trong tay, bỗng bật cười, “Trước đó ta đến tìm ông, sao ông không cho?”
“Bởi vì thiên ý nói, duyên phận của cậu và Đường Thanh Lâm vẫn chưa dứt, chờ cậu ta luân hồi chuyển thế, cậu sẽ gặp lại được cậu ta.”
Thương Việt lắc đầu, “Không đâu, không cần.”
“Tại sao?”
“Đường Thanh Lâm chỉ có một, chết rồi sẽ không còn nữa.”
Thương Việt sải bước rời đi, Cao tăng ở phía sau than thở liên tục, bất đắc dĩ nói: “Nhưng… đứa trẻ kia cố tình không uống canh Mạnh Bà, tình nguyện chịu phạt trong địa ngục, cũng không chịu quên cậu.”
Tác dụng phụ của tục mệnh đan khiến Khâu Khâu ngủ bất tỉnh, Thương Việt mang nó về núi Vọng, còn ở tại hang động khi xưa, không ai dám tới trêu chọc hắn.
Lại qua mấy chục năm, Thương Việt rảnh rỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-khau/1306382/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.