Thời điểm Lưu Hà Sinh đến quán bar Hề Chúa đã là 6 giờ 4 phút, muộn hơn một chút so với dự kiến.
Gã ta đầu tiên cảnh giác nhìn xung quanh, tay đút trong túi quần không khỏi nắm chặt.
Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, nam nữ nhảy nhót, đu đưa theo nhạc dưới ánh đèn sặc sỡ, không ai để ý đến gã một thân tây trang bước vào.
Ánh mắt gã quét khắp nơi, giống như báo săn đang tìm kiếm con mồi của mình.
Sau đó, gã nhìn thấy một cô gái ngồi trong góc, tay nghịch điện thoại. Tóc dài chấm vai, đeo kính đen gọng to, mặc áo len dệt trắng, quần dài đen, toát đầy vẻ thuần thục. Đó là người đã gửi tin nhắn sao? Lưu Hà Sinh nhìn bốn phía xung quanh, sau đó chậm rãi bước tới.
''Lưu Hà Sinh tới.'' Lục Minh vừa thấy gã ta, trong mắt toàn là kích động, ở bên cạnh Hồng Tuyến ầm ĩ.
Hồng Tuyến cũng không cản anh, thứ nhất ở đây không có ai nhìn thấy anh, cùng lắm là lỗ tai mình chịu thiệt thôi, thứ hai rốt cuộc Lưu Hà Sinh là hung thủ giết anh, cô đâu thể hi vọng Lục Minh có thể bình tĩnh ngồi xuống cùng uống với hắn chén trà được.
''Cô... chính là người gửi tin nhắn?'' Tính cảnh giác của Lưu Hà Sinh rất cao, thời điểm nói chuyện mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh.
Hồng Tuyến ''phụt'' một tiếng bật cười: ''Anh khẩn trương như vậy làm gì? Không lẽ anh cho rằng tôi là cảnh sát đến bắt anh?''
Mặt gã biến sắc, rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-hoa-cuc/2517821/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.