Thời điểm xuống xe, Hồng Tuyến nhận được cuộc gọi từ Tô Dã, trời đột nhiên đổ mưa to, cô một bên kẹp điện thoại trên vai nghe, một bên lục tìm chiếc dù màu đỏ cũ nát trong xe.
Tô Dã cao hứng nói rằng mình đã hầm một nồi canh gà, cô về nhà mau chút, Hồng Tuyến qua loa lấy lí do, đem giọng nói oán giận của cậu cúp ở đầu kia điện thoại.
Đường núi lầy lội, hơi khó đi, cô đi được một lát, giữa vũ bão trước mắt bỗng xuất hiện một nhà thờ màu trắng.
Nhà thờ này có vẻ đã cũ, trang hoàng theo phong cách phương Tây thời Trung Cổ. Gần đây ngoài nghĩa trang ra thì không có tòa kiến trúc nào khác, có lẽ đây chính là cái mà Thái Mỹ Thư nhắc tới.
Nhưng vì sao Thẩm Nhược lại tới đây?
Cửa nhà thờ đóng kín, nghe kĩ liền thấy bên trong có âm thanh nhàn nhạt, Hồng Tuyến đẩy cánh cửa nặng trịch bước vào.
Nhà thờ này so với tưởng tượng của cô cũng không khác là bao, không gian cầu nguyện rất yên tĩnh, có người đang đứng dưới tượng đóng đinh Chúa Jesus trên thánh giá. Nghe được tiếng cô đẩy cửa, người nọ chậm rãi quay lại.
''Vị tiểu thư này, hôm nay không phải chủ nhật.'' Thanh âm ông ôn hòa, thoáng làm dịu đi tia cảnh giác trong đầu Hồng Tuyến.
''Tôi biết.'' Cô bước tới, người nọ là linh mục, trước ngực đeo thánh giá, ăn mặc tinh tế, trên người có mùi hương dễ chịu: ''Nhưng tôi thấy ông đang cầu nguyện.''
Linh mục cười cười, quay đầu: ''Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-hoa-cuc/2517783/quyen-3-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.