Chúng ta thủ thành đã 6ngày. Nhưng viện quân vẫn như cũ không thấy bóng dáng. Chủ bộ đại nhân trẻ tuổithở dài nặng nề, những cao môn đại hộ trong thành đều đã hết năng lực. Mấy giachủ các Sĩ tộc liên hiệp thuyết phục chủ bộ đại nhân mở thành đầu hàng.
Đầu hàng? Ta đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Với những thế gia này, ta luônphải nhớ rõ, ngàn vạn lần không được theo chân bọn họ làm ăn buôn bán. Ngươicũng biết, cùng những người chỉ số thông minh quá thấp làm ăn đối với tim mạchsẽ thương tổn rất nghiêm trọng. Thời đại này y học chưa cao, phòng tuyệt đốihơn trị liệu.
Chủ bộ đại nhân kinh hoảng tìm đến Chu Cố thương lượng, hắn mặt mũi trầm tĩnh,vết sẹo ngay cả đỏ 1 chút cũng không có. Hắn nói, “Việc này rất hệ trọng, triệutập tất cả các sĩ thân tới thảo luận thôi.”
Vị chủ bộ đại nhân này mới vừa mười chín tuổi, cũng không nghĩ ra chủ ý gì. Đứabé đáng thương, chỉ có thể để Chu Cố làm chủ.
“... Không thể đầu hàng?” Ta nhỏ giọng hỏi, “Đặc biệt là những người ngu ngốcmuốn chạy vào chỗ chết này.”
“Hả?” Hắn cười cười nhìn ta, “Nói thế nào?”
“Ta nếu là giặc cướp, vào thành nhất định trước tiên phải chém giết những thứSĩ Tộc kia.” Ta thẳng thắn mà nói, “Tiền chẳng rất nhiều, nữ nhân nhất địnhcũng rất đẹp. Bọn họ là đầu bị hỏng sao? Mở cửa hoan nghênh người ta tớicướp... Ngu ngốc.”
Hắn cười lớn, vỗ nhè nhẹ bả vai của ta, “Nói thật hay. Những thứ thiếu gia ănto nói lớn, kiến thức ngay cả cô cũng còn kém rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-giang-nam/5916/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.