Ta không hề khẩn trương,ngược lại có chút hưng phấn cùng buông lỏng. Có lẽ đã hồi hộp gần một tháng,rốt cuộc có thể vừa mở to hai mắt, sống hay chết, trần ai lạc định (Bụitrần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc).
Cho nên lúc quỳ gối trước mặt Hoàng đế thì ta chỉ cảm giác chân rất mỏi, đầugối rất đau, vạt áo của Hoàng đế là màu vàng... Kỳ thật đúng là không có suynghĩ.
Dù sao trong linh hồn, ta là người thế kỷ hai mươi mốt. Để cho ta thấy TổngThống ta đại khái chỉ biết nói một tiếng “Nha”, sẽ không có bao nhiêu cảm giác,so ra còn kém kích động hơn lúc nhìn thấy Keno Levi. Hoàng đế cũng không phảilà Keno Levi. Chờ hắn dáng dấp tốt như vậy, ta sẽ thét chói tai cả người phátrun mà xem... Điều kiện tiên quyết là chụp lại mấy khuôn mặt anh tuấn.
Hắn không có nói chuyện, trầm mặc hồi lâu. Mặc dù không có ngẩng đầu, ta cũngbiết rõ hắn đang nhìn ta. Chỉ là ta không biết hắn đối với đỉnh đầu của ta cóhứng thú như thế này... Ta đã quỳ đến tê rần cả chân.
“Tào thị” hắn lạnh lùng nói, “Đứng lên trả lời.”
“Tạ hoàng thượng.” Ta giùng giằng muốn đứng lên, vừa mới đứng thẳng, chân mềmnhũn ngửa mặt lên trời vấp ngã.
“Lớn mật!” Thái giám bên cạnh hắn quát lên, “Quân tiền thất nghi (vôlệ trước mặt hoàng thượng),phải bị tội gì!?”
Thật ra thì ta nên nói “Dân phụ tội đáng chết vạn lần”... Nhưng ta đây là ngườihiện đại, ngã mạnh một cái đã cảm thấy xấu hổ không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-giang-nam/1862210/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.