Ngày đó chúng ta qua đêmở Châu Thành, soi gương đồng, sắc mặt của ta thật là khó coi. Chỉ là nôn dọcđường, mặt tái nhợt mệt mỏi, mí mắt sưng đỏ cũng không hề dễ nhìn. Thật maythân phận của ta là phu nhân Thương gia, cho nên không an bài người hầu hạ. Xengựa cũng cực kỳ mộc mạc, cũng không cùng thái giám tuyên chỉ cùng xe. Nếukhông chưa nói có thể cùng Chu Cố gặp mặt một lần, chỉ là muốn giấu ý định càngthêm muôn vàn khó khăn.
Ta vốn chính là người lười phải giấu tâm tư, Chu Cố đều nói ta thể hiện hết lênmặt. Làm người thật sự quá khổ, ta muốn học cũng không thể học. Nếu ta đủ lýtrí, có lẽ nên suy nghĩ thật kỹ nên cùng Hoàng đế ứng đối thế nào, nhưng đáylòng ta rất loạn, trước mắt đều là Chu Cố.
Ngày đó ta đến trời sắp sáng mới miễn cưỡng ngủ gật, rồi lại bởi vì mộng màkhóc tỉnh lại. Ta không mơ thấy Chu Cố...Mộng là chuyện như vậy không thể khống chế. Ngược lại ta mơ thấy lần chia taytrước kia, người hiểu rõ ta nhất chính là bạn trai cũ. Nhưng ta muốn nhớ têncủa hắn, thế nào cũng nghĩ ra tên đầy đủ. Ta chỉ nhớ ta đều gọi hắn là A Hồng.Ta mơ thấy ngày chia tay cùng hắn, hắn ôm ta khóc lớn, giống như là người bịvứt bỏ là hắn chứ không phải là ta. Đại Bi vô lệ(bithương đến mức ko khóc ra được),ta liều chết hỏi lại,“Tại sao?”
Người đó cao lớn cường tráng, chơi bóng rổ rất tốt. Hoàn toàn là một thiếu niêndương quang tuấn lãng... Có người nói hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-giang-nam/1862207/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.