“Quan tuần hộ bộ thông báo đại phu[1] Chu Phân đã từ trần mười ngày trước tại Lạc Kinh.” Chu Kỳ đang thắt đai lưng đột nhiên ngừng lại, cả người bật run, y cúi đầu, ngón tay thon dài thiện cầm lại chậm chạp chẳng thể thắt nổi một nút kết giản đơn. Hiên Viên Phù đi tới sau lưng y, vòng tay qua hông y, buộc dây đai cho y. Gã dùng sức thật lực, Chu Kỳ bị ghìm đến khó thở.
“Nhỏ nhắn vừa chét tay[2].” – Hiên Viên Phù thản nhiên nói, khẩu khí chân thực như chẳng phải trêu đùa. Rốt cuộc Chu Kỳ cũng hoàn hồn, bước lên trước mấy bước, gỡ đai lưng đã bị thắt chặt, sau đó buộc lại. “Vương gia, hôm nay quay về Lương Châu?” Hiên Viên Phù gật đầu, xoay người xuất môn. Chu Kỳ đứng thừ tại chỗ, sau mới gắng gượng lê từng bước ra khỏi phòng. Ngoài cửa, dương quang rực rỡ, lại chẳng có lấy một chút hơi ấm nào. * Sau hôm đó, quả nhiên như Chu Kỳ sở liệu, tựa chừng Hiên Viên Phù đã chán ngấy việc làm nhục mà không phản kháng, chán giường sự không được hồi đáp, chán lối vâng lời thuận theo của y, chán đôi mắt hoa đào lặng như vũng nước tù, hoặc, cũng có thể là vì tất cả sự đổi thay đến nhạt nhẽo ấy khiến người ta phát ghét. Đám người chung quanh cũng lặng lẽ quan vọng, không tới một tháng, thái độ đối xử với y từ kiêng kị nịnh nọt đã dần biến thành lạnh lùng thờ ơ, cuối cùng là những ánh mắt trắng trợn của chán ghét, của khinh bỉ và bẩn thỉu. Mồng 9 tháng tư cùng năm, Hiên Viên Phù đột nhiên triệu tập toàn bộ quan viên Lũng Tây tới Lương Châu hội nghị. Thời cơ để đám quan viên buộc tội y đã tới, Chu Kỳ cũng không kinh ngạc. Sắc suy nhi ái thỉ(nhan sắc tàn phai thì tình cảm cũng vơi giảm),ai cũng cho rằng Hiên Viên Phù đã chán chê không còn muốn gặp Chu Kỳ nữa. Gã nam sủng dáng dấp khả nghi được vây cánh Thái Tử đưa tới này, họ phải giúp chủ tử phân ưu. Chu Kỳ vẫn đứng đó, sống lưng cương trực không cong gấp lấy nửa ly, như thể thứ mà mấy người kia đang nhao nhao chỉ trích không phải là tội lỗi của mình mà chỉ là đang thảo luận thời tiết khi ấy mà thôi. “Chu Kỳ,” – giọng điệu Hiên Viên Phù lợn cợn chút hí hửng lăn tăn, “Ngươi có muốn biện bạch điều gì không?” Chu Kỳ không nhìn gã, cúi đầu khẽ cười, quỳ xuống. “Bẩm vương gia, lời các chư vị đại nhân nói đều là sự thật, hạ quan thấy thật hổ thẹn với sự trọng dụng của Vương gia, xin Vương gia trách phạt.” Hiên Viên Phù cắn răng rít ra tiếng cười, “Ngươi đã cam tâm nhận tội, Bản vương cũng thành toàn cho ngươi.” Gã chăm chú nhìn Chu Kỳ đang quỳ phía dưới, sau đó y ngẩng đầu, cặp mắt hoa đào kia vẫn nhộn nhạo sắc thủy quang như cũ, lại chỉ có mình gã biết, bên trong ấy cất giấu bao nhiêu tâm cơ, cũng bao gồm cả những bí mật mà trọn đời gã không biết. Chu Kỳ từ tốn rút một cuộn giấy từ trong tay áo, hắng giọng dõng dạc: “Trước khi hạ quan chịu phạt, hạ quan nguyện ý giao nộp hết số của cái hối lộ từ trước tới nay, nếu Vương gia không chê bạc này bẩn đem sung quân lương coi như là chút lương tri còn sót lại để hạ quan được sửa chữa lỗi lầm.” Hiên Viên Phù nhìn thẳng vào y, chừng như đã thông suốt mà gật đầu. Chu Kỳ cầm mảnh giầy, thong thả đọc: “19 tháng năm Vĩnh gia năm thứ ba, Tả tướng quân Vũ Uy – Hồng Khôn, lụa mười thất; 5 tháng mười, Hoàng huyện thừa huyện Phiên Hòa, ngọc như ý một đôi;… 3 tháng ba Vĩnh gia năm thứ tư, Lưu huyện thừa huyện Cô Tang, vòng tay phỉ thúy, xuyến ngọc khí một đôi.” Mỗi câu y đọc lên là lại có một người hốt hoảng quỳ xuống, vừa đúng có cả những người vừa đứng ra buộc tội y. Chu Kỳ ngừng lại, quét mắt nhìn đỉnh đầu của đám người kia, xé mảnh giấy trong tay ra hai nửa, một nửa đưa Hồ tổng quản trình lên, nửa còn lại nhét về trong tay áo. Hiên Viên Phù lạnh lùng nhìn đám quần thần nơm nớp vẻ bất an quỳ dưới kia, chỉ thấy kẻ nào cũng thật giống loài yêu ma quỷ quái, ruồi nhặng vô sỉ, đáng khinh đến cực điểm. Không muốn dài dòng nhiều với chúng, Hiên Viên Phù thẳng thừng, “Bản vương chưởng quản quân vụ Lũng Tây, chư vị đều là mệnh quan triều đình, không thuộc quyền hạn của Bản vương. Lô Ngang, ngươi đem những điều vừa nãy chỉnh lý thành công văn, chuyển giao cho nha phủ Thiện Châu hoặc Truất trí sử Lũng Tây. Về phần Chu Kỳ,” – đôi mắt gã nheo lại vẻ nham hiểm, tựa hồ như đang suy nghĩ thế nào để đẩy y vào chỗ chết, “Ăn trên ngồi trốc, tham ô hối lội,… phạt bổng lộc một năm.” Sảnh điện lặng ngắt như tờ, Chu Kỳ lại cảm thấy nỗi bất mãn rõ rệt từ đáy lòng mỗi người. Yến tiệc đêm đó, Chu Kỳ một thân một mình ngồi trong một xó, thoải mái ẩm tửu. Y không còn cảm thấy Thiêu đao tử gắt gay như trước nữa, ngược lại, y say cái cảm giác túy lúy như chết ấy. Cảm giác rượu trượt từ đầu lưỡi xuống cuống họng, sau đó xuyên thẳng vào tỳ phổi, khi nốc cạn một hơi còn có thể cảm thấy toàn bộ lồng ngực như bị lửa hừng hực thiêu đốt, đầu óc cũng rỗng tuênh. Sau mỗi lần say khướt, y sẽ cảm thấy quãng thời gian một ngày, hai ngày dai dẳng đằng đẵng sẽ trôi vào vô định, sẽ không còn biết đêm nay là đêm nao nữa. Ai cũng bảo thời gian trôi đi thật chóng vánh, nhất khắc cũng đáng thiên kim, nhưng Chu Kỳ y lại chỉ thấy năm tháng quá dài, sắc xuân cũng thành rẻ mạt… Chỉ hận mình sống quá lâu, phóng mắt nhìn, cuộc sống ấy, tận cùng ở đâu, y không thấy. Trước mắt xuất hiện vạt áo ai, và đôi ngoa đen của ai, Chu Kỳ ngây ngây nheo mắt nhìn, một lúc lâu sau mới nhận ra là Lô Ngang. Sự tình ở Yên Chi sơn lần trước, hai người xem như lưỡng bại câu thương – y phá hỏng âm mưu của Lô Ngang tại An Nhạc trấn, bản thân y thì bị vây hãm ở Lương Châu; Chu Kỳ đương nam sủng, Lô Ngang cũng hoàn toàn bị thờ ơ. Cừu nhân gặp nhau đáng ra phải long đỏ mắt, nhưng từ sau lần đó, Lô Ngang cũng chưa từng gây thêm phiền phức cho Chu Kỳ. “Chu Kỳ.” – Lô Ngang diện vô biểu tình, ngay cả kính ngữ cũng tiết kiệm triệt để. Chu Kỳ nâng chén rượu, lơ đãng: “Lô đại nhân.” Lô Ngang tự nhiên ngồi xuống bên cạnh y, “Từ sau khi ngồi với nhau ở Việt Khê lâu, chúng ta chưa nâng cốc hàn huyên lần nào nữa nhỉ?” Nhắc tới Việt Khê lâu, Chu Kỳ lại khẽ run lên. Khuôn mặt Lô Ngang đầy vẻ hoài niệm, “Việt Khê lâu, cơm rượu ca cơ đều là nhất tuyệt Lương Châu, có lẽ sau này không còn được thưởng thức phong vị Giang Nam nữa rồi.” Chu Kỳ cười lạnh, “Ngày đó Lô đại nhân tàn sát hơn ngàn hương dân trấn An Nhạc cũng đâu có thấy đa sầu đa cảm như thế.” Lô Ngang không để ý, chỉ khẽ nói: “Có lẽ là vì ta chưa từng nếm qua thức ăn họ làm, cũng chưa có duyên được nghe tiểu khúc họ ca. Ngươi cũng biết, đặt ở vị trí của chúng ta, nói lời chẳng thật tâm, hành sự cũng thân bất do kỷ.” Chu Kỳ im lặng, đưa tay chạm chén với hắn, ngửa đầu một hơi nuốt cạn. Lô Ngang liếc mắt đánh giá y, “Chu công tử tửu lượng tăng nhiều nhỉ, còn nhớ lần đầu gặp nhau trong tửu quán, một chén cũng đánh bại ngươi.” Chu Kỳ đứng dậy, ngả cả người dựa vào lan can, thở dài, “Nhân sinh trong thiên địa, chút thoảng như khách qua. Rót rượu cùng vui vẻ, đắc ý quên bi sầu.[3]” – y đứng dưới ánh trăng bạc dịu dàng như tơ lụa, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể đằng vân mà bay mất. “Lô đại nhân phải đi rồi ư?” Lô Ngang cười khổ, “Xem ra Chu công tử vẫn linh thông tin tức như trước.” – giọng điệu hắn vương chút bi thương, “Vương gia lệnh hạ quan làm Tham sự chấn vũ quân, ngày mai sẽ khởi hành tới thành Thạch Bảo.” Chu Kỳ nhíu mày, Thạch Bảo thành chung đụng với Thổ Phiên, địa thế cao hiểm trở, người Trung Nguyên lại văn sĩ gầy yếu như Lô Ngang tới đó, lạ nước lạ cái, e không chết cũng tróc vẩy trầy da. Thả mình trong cảm giác say sưa, Chu Kỳ hỏi, “Hiện giờ hai người chúng ta coi như đồng bệnh tương lân, có một nghi vấn vẫn luẩn quẩn trong lòng ta, không biết hôm nay có may mắn được giáp đáp mê trận hay không.” Lô Ngang ảm đạm cười, “Ta đây cũng muốn thỉnh giáo Chu công tử một vấn đề.” Hai người liếc nhau, nhất tề cười ha hả. Chu Kỳ thôi cười, hỏi: “Hiên Viên Phù nghi kỵ Lô đại nhân chứng tở ngài không phải người của gã, đúng chứ? Vậy, chủ tử của đại nhân là ai?” Lô Ngang đưa lưng về phía y, từ tốn đáp: “Ta xuất thân từ Lô gia, Phạm Dương[4].” Chu Kỳ sửng sốt, bật cười, “Vậy hẳn là người bên Vương Tô nhỉ? Chúc mừng, Tứ hoàng tử ham mê đại vị cũng có thể xem như là tình thế bắt buộc.” Lô Ngang lắc đầu, “Chưa tới lúc trần ai lạc định(kết thúc) còn chưa biết thắng bại sẽ về tay ai đâu.” Chu Kỳ nghiêng đầu, không tỏ ý kiến, “Còn Lô đại nhân, ngài muốn hỏi điều gì?” “Vương gia năm nay đã hai mươi bảy, sắp tới nhi lập(30) mà tần phi chưa có, tử tự cũng không. Ngươi không thấy có can hệ với ngươi sao?” ____________ 1. Đại phu (Ngự sử đại phu): Ở đây là chỉ một chức quan to, dưới quan khanh và trên quan sĩ. 2. Nguyên văn “Doanh doanh nhất ác” – cụm từ dùng nhiều trên người nữ tử, ví von vòng eo phái nữ nhỏ nhắn thon gọn, chỉ dùng một nắm tay cũng ôm trọn. 3. Hai câu thơ trích từ bài thơ Thanh thanh lăng thượng bách. Đây là bài thứ ba trong Cổ thi thập cửu thủ, bày tỏ sự bất mãn và cảm khái trước cuộc đời. Bài thơ bắt đầu từ miêu tả cây tùng bách xanh xanh và đá trong khe suối, là những thứ trường cửu, rồi so sánh với đời người ngắn ngủi, muốn lấy rượu tiêu sầu và du hí nơi phồn hoa, nhưng không thể đành lòng trước những điều trông thấy. 4. Phạm Dương: Tên địa danh, nay là Bảo Định, một địa cấp thị của tỉnh Hà Bắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]