Như có người dùng búa chém y thành hai nửa, một nửa Chu Kỳ Giang Nam xuống mồ yên giấc, nửa còn lại, là nam sủng Lũng Tây sống không bằng chết.
Mây tán mưa tan, Chu Kỳ mở hai mắt nằm trên tháp.
Lòng y chợt rõ, vào tình huống này nếu có thể đánh một giấc ngủ thật say hoặc khóc lóc thỏa thuê một chập cũng tốt hơn là cứ lăng lăng hai mắt bơi trong bể vọng tưởng thế này. Nhưng suy nghĩ của y vẫn không thể khống chế nổi mà từ Lũng Tây tới Tái Bắc, từ Tái Bắc tới Tây Thục, men theo Tây Thục bay tới Đột Quyết, rồi từ Đột Quyết dao động tới Thổ Phiên…
Y không còn muốn nhớ về Giang Nam nữa, không dám, cũng không xứng.
Ngày ấy mật thám xuất hiện dưới chân Yên Chi đã là một nửa số mật thám từ đông cung, Chu Kỳ không xác định đám người còn lại có đáng tin cậy hay không. Chỉ duy có một người mà Chu Quyết đã từng nhắc y vào ngày tiễn y lên đường, nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ không nên tùy tiện sử dụng.
Trước mắt y, chỉ có ba con đường.
Một là, Hiên Viên Phù đã hoàn toàn điên rồ, chuyện sau này phát sinh thế nào không ai đoán được. Biện pháp giữ mình duy nhất là tìm người Chu Quyết từng đề cập đó, lập tức thoát khỏi Lũng Tây vòng về Trung Nguyên.
Hai là, hiện giờ chiến sự tuy tạm ngưng, Tả hiền vương đã rút quân khỏi Kỳ Liên thành, nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là kế hoãn binh. Không còn An Nhạc trấn thì còn Thái Bình trấn, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-giang-nam-2/44579/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.