Tiếc rằng vẫn không kịp. Đoàn người chưa tới được chân núi Yên Chi đã trông thấy phía trước bị vây kín. Dẫn đầu là Lô Ngang. Chu Kỳ thoáng thấy Trịnh tổng quản và Trương Khuê thì hiểu, cho dù Hiên Viên Phù không có mặt tại đây thì cũng ở gần đó quan sát. Chu Kỳ bình tĩnh nhìn về phía ‘Sử Uyên’. ‘Sử Uyên’ cũng không hoang mang: “Lô đại nhân, ngươi có ý gì đây?” Lô Ngang cười gằn: “Sử đại nhân, tuyến báo có kẻ xấu hỏa thiêu An Nhạc trấn, việc này chưa được điều tra rõ ràng, lúc này Sử đại nhân ra khỏi Lũng Tây e là không được an toàn cho lắm. Nếu chẳng may gặp phải đạo tặc, Sử đại nhân gặp điều chi bất trắc, ngài cho ta phải thông báo với triều đình sao đây?” ‘Sử Uyên’ gật đầu: “Ý tốt của Vương gia hạ quan xin lĩnh, nhưng bất đắc dĩ trong triều có việc hệ trọng đang chờ hạ quan về xử lý, dù có thần tốc ngày đêm cũng sợ không kịp. Tình thế gấp gáp, hạ quan không kịp tới thỉnh an cáo biệt Vương gia, xin Lô đại nhân truyền đạt tấm lòng khẩn thiết của hạ quan tới Vương gia.” Lô Ngang lạnh mặt, nhưng ngoài dự kiến của Chu Kỳ, Lô Ngang đồng ý, đồng thời tránh ra một con đường nhỏ. ‘Sử Uyên’ phóng ngựa được vài bước đột nhiên ngoái đầu nhìn Chu Kỳ: “Chu công tử có muốn ủy thác mấy lời cho phụ huynh hay không?” Ánh mắt còn chứa vài phần lo lắng hiếm hoi, Chu Kỳ nhạt cười: “Đa tạ ý tốt của Sử đại nhân, vậy xin chuyển lời tới gia huynh, Chu Kỳ ở Lũng Tây rất tốt, không cần nhớ mong.” ‘Sử Uyên’ đăm chiêu nhìn y, miệng lẩm nhẩm vài chữ không thành tiếng, sau đó thúc ngựa phi đi. Chu Kỳ biết, hai chữ kia, là “Cẩn thận”. Người của ‘Sử Uyên’ cũng đồng loạt tản đi, nhất thời chân núi thông thoáng hơn hẳn. Lô Ngang ngoài cười mà trong không cười nhìn Chu Kỳ, Chu Kỳ thản nhiên đáp lại tầm mắt hắn. “Chu đại nhân từ đâu mà ra đây, lại muốn đi đâu?” – hắn lấy làm lạ hỏi thăm. Chu Kỳ mỉm cười: “Tất nhiên là đến từ đâu thì trở về đó.” Lô Ngang hằn học: “Nơi này không có người ngoài, ta đây cũng không vòng vo. Ngươi phá hoại đại sự của Vương gia còn muốn toàn thây trở về hay sao?” Chu Kỳ nhẹ nhàng đáp: “Tuy rằng mặt có dày một chút nhưng quả thật hạ quan nghĩ như thế.” “Ngươi là bát phẩm được triều đình phái tới ghi chép công văn, không có lệnh bãi miễn của triều đình ngươi dám tự ý quay về sao?” Chu Kỳ càng nhìn hắn càng thấy khó chịu, biếng nhác trả lời: “Nếu hạ quan từ quan thì sao?” Lô Ngang thâm trầm nói: “Quả thật, chức bát phẩm cỏn con chẳng là gì đối với Chu công tử. Nhưng công tử cũng biết, cho dù là quan cửu phẩm thì tính mạng cũng đáng giá hơn dân thường rất nhiều.” Thấy Chu Kỳ không đáp, hắn nói tiếp: “Hạ quan biết Vương gia cho công tử văn điệp, nhưng chẳng qua đó là cho một người, Vương gia khoan hồng, công tử có thể đi, nhưng những người phía sau, tất cả đều phải lưu lại.” – ánh mắt hắn âm hiểm như loài rắn độc, “Hoặc giả, công tử có thể lựa chọn tiếp tục dốc sức vì Vương gia, và một người nào đó trong số những người phía sau có thể…” Hắn bỏ lửng, nhưng hàm ý thì đã quá rõ ràng. Tuy không ai đáp trả, nhưng giữa một mảng tĩnh lặng đó, lòng Chu Kỳ lại xốn xao, sóng ngầm mãnh liệt. Y do dự. Từ ngày đầu đặt chân tới Lũng Tây, y đã muốn quay về Trung Nguyên, muốn đến phát điên. Huynh trưởng bệnh nặng, thứ huynh trong kinh, song thân cao lão… Nhưng những người sau lưng y, ai không có cha mẹ, huynh đệ, vợ con? Nếu y lưu lại, Tĩnh tây vương có lộng hành thế nào đi chăng nữa cũng sẽ vì kiêng kỵ thanh thế gia đình y mà giữ cho y một mạng. Về phần những người khác, mặc dù Chu Kỳ không nhớ rõ danh tính nhưng đó cũng đều là những người mà y căn cứ vào danh sách mà điều phối. Mật thám, có mấy ai được chết già? Loáng thoáng có tiếng binh khí khua vang, Chu Kỳ không cần quay đầu cũng biết đã có người tuốt vũ khí ra khỏi vỏ. Y cúi đầu cười khổ, một chiêu mượn đao giết người của Lô Ngang này dùng cũng thật độc. Hiên Viên Phù cho y văn điệp cũng vì sợ điều này chăng? Tâm trí y như tê loạn, đầu óc chuyển vần, mãi cho tới khi Giang Ước nhắc nhở vào tai y: “Công tử mau đi, tiểu nhân theo sau.” Chu Kỳ cứ vô tri thúc ngực, đám người nôn nóng phá vòng vây ra ngoài, Giang Ước theo ngay sau y, ra sức tàn sát. Mà người của Tĩnh tây vương phủ chỉ thản nhiên đứng một bên bàng quan, chăm chú nhìn đám người từng thân như tay chân chém giết lẫn nhau. Cái gọi là tình nghĩa, đứng trước sinh tử cũng chỉ rẻ mạt đến thế thôi. Có thiếu niên độ đôi mươi mang theo trường đao ngăn trước ngựa, trên gương mặt non trẻ nhuốm đầy vết máu. Chu Kỳ thật bội phúc trí nhớ của mình, vì giờ khắc này y vẫn có thể nhận ra thiếu niên với khuôn mặt dữ tợn ấy đến từ Huỳnh Dương, làm mật thám chỉ vì muốn chữa bệnh mù lòa cho mẹ già, tên của cậu ta, hình như là Lý Đại Ngưu… Ngay sau đó, y thấy đầu thiếu niên văng lên bầu trời, đôi mắt vẫn chưa khép, bên trong còn ngậm sát khí. Cơ thể cậu ta lung lay trên ngựa, đổ ập về phía y. “Công tử, còn thất thần gì nữa?” – tiếng Giang Ước như sấm rền đánh thức Chu Kỳ còn cơn u mê. Tất cả đã xông ra khỏi vòng vây bắt, chỉ còn nửa dặm đường nữa là có thể men theo sơn đạo xuống đường cái, tiếp đó là tới được Thiện Châu, rồi tới Quan nội, sau là Lạc Kinh… Theo hướng nam Đô Kỳ, dọc theo Hà Nam, vượt qua Hoài Nam, là tới Giang Nam. Nơi ấy có cảnh sông hùng vĩ, có trăng nước bồi hồi, có xuân phong vờn liễu, có ám hương lững lờ. Mưa bụi giăng nước, gối sóng Cô Tô. * Có cỗ xe ngựa đậu nơi quan ải bên chân núi Yên Chi. Chu Kỳ do dự, mặc vẻ khẩn trương của Giang Ước, y vẫn chọn xuống lưng ngựa. “Vương gia.” – Chu Kỳ cất tiếng gọi. Hiên Viên Phù ngồi sau tấm mành xe, cả thân hình như ẩn như hiện. “Quyết ý trở về ư?” – tiếng gã được ép xuống mức thấp nhất, chất giọng khàn khàn tựa như âm rung cuối cùng của cây Hồ già trước kia vỡ nát. Chu Kỳ thở dài, “Một ngày kia Vương gia tới Trung Nguyên, nếu có vòng qua Giang Nam, Chu Kỳ nhất định dọn thềm tiếp đón.” Mành xe được Trịnh tổng quản vén lên, Hiên Viên Phù ngồi thật nghiêm chỉnh, vẻ mặt phức tạp, “Hy vọng sẽ có ngày ấy.” – đoạn gã liếc nhìn Giang Ước, “Thư sinh nhược thể, một đường không ai hộ vệ không tốt.” Dứt lời, gã rút từ trong ra một tấm văn điệp, “Lô Ngang hành sự khắc nghiệt thái quá, mong Phượng Nghi đừng chê trách.” Nói mới nhớ tới cái chết của những người vừa bỏ mạng đây thôi, Chu Kỳ không nén nổi cơn run rẩy, khẽ nói: “Hắn cũng là tận trung vì Vương gia, tận lực vì chủ nhân mà thôi.” Lại một quãng lặng trôi qua, Hiên Viên Phù nói tiếp: “Cầm của ngươi, ta không trả lại đâu.” Chu Kỳ hoảng hốt, trong ấn tượng của y, Hiên Viên Phù luôn tự xưng là Bản Vương, một chữ “Ta” thân thiết này dường như là lần đầu tiên. “Vốn muốn tặng Vương gia mà, Chu Kỳ bất tài, một năm nay sống tại Lũng Tây không góp được nửa công sức cho Vương gia mà chỉ rước thêm nhiều phiền toái cho ngài, cầm này lưu lại, xem như bồi tội đi.” Lời này là thực tâm y mong muốn, từ khi đến Lương Châu, y đã nợ Hiên Viên Phù rất nhiều, nhất là mấy ngày cuối cùng này. Hiên Viên Phù mỉm cười, Chu Kỳ chợt nhớ lại lúc gã đưa văn điệp cho y, dường như cũng là vẻ mặt dịu dàng như thế. Vẻ mặt như trút được gánh nặng rồi lại ẩn chứa tiếc thương. “Được rồi, canh giờ không còn sớm.” – Hiên Viên Phù ngước mắt nhìn sắc trời, tà dương như vàng nung đỏ. Chu Kỳ quỳ lạy trên mặt đất: “Vương gia bảo trọng.” Hiên Viên Phù mệt mỏi phất phất tay, Trịnh tổng quản đứng bên tiếp nhận văn điệp, đang chuẩn bị đưa cho Giang Ước. Chu Kỳ còn chưa đứng thẳng được người dậy đã phát hiện có thứ gì đó vụt qua áo y, bay thẳng vào bên trong xe ngựa. Băng lạnh và lòe sáng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]