Mưa bụi Giang Nam đa tình từ bao thuở, lây nhây rả rích đẫm chân mây.
Sắc trời chưa tỏ, trừ người gõ mõ cầm canh và lính tuần, trên đường phố lác đác vài bóng người đi. Mưa phùn lất phất giăng lên Cô Tô một lớp khói sương hư ảo, mơ hồ như một giấc mơ xuân.
Đá cương xanh vừa ướt vừa trơn, cẩm hài dẫm lên cũng thêm mấy phần khó vững, khiến một đại hán lực lượng, tác phong sấm rền chớp giật như Hiên Viên Phù cũng phải thả chậm nhịp đi, kết hợp với bộ nho sam giản dị, nảy ra đôi chút khí chất tự tại tiêu diêu.
“Vương gia,” – Hồ tổng quản cẩn thận dợm lời, “Hiện tại mới giờ Dần, không thích hợp bách bộ, chi bằng mau hồi phủ, tránh sinh ra biến cố.”
“Biến cố?” – Hiên Viên Phù cười, “Đây là đất của Chu gia, ai to gan dám đến Cô Tô sinh sự?”
Hồ tổng quản quệt mồ hôi vâng vâng dạ dạ, “Nhưng hôm nay lúc xuất hành, Vương gia chỉ mang theo vài ám vệ, lại chưa báo cho Chu phủ hay, nhỡ Chu công tử trách mắng thì…”
Hiên Viên Phù xua tay, “Không sao, y đang bận áo màu rực rỡ báo hiếu[2] cha mẹ, mấy ngày nay chắc cũng chẳng thể để ý được đến Bản Vương. Vừa hay Bản Vương đang rảnh rỗi hứng khởi, dạo quanh thưởng thức Cô Tô nức tiếng thiên hạ này xem sao.”
Hồ tổng quản kính cẩn bám sát theo, mà thực tế thì đang âm thầm ai oán — cái Vương gia muốn xem nào có phải Cô Tô vang danh thiên hạ, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-giang-nam-2/1907970/quyen-3-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.