Phương Hàm mang theo Lâm Nham đi dạo một vòng Cổ Tháp Tự, còn hợp với tình hình mà cầu cho Lâm Nham cái bùa bình an, Lâm Nham cười tủm tỉm tiếp nhận, tâm tình rất tốt.
Không khí trên núi tốt, cậu chưa từng đến cho nên cái gì cũng thật tò mò.
"Các cậu ở chỗ nào?" Vừa rồi tới cậu có nhìn một vòng, phỏng chừng phải ở chỗ này quay không ít cảnh diễn, cho nên thiết bị ở trên núi thật nhiều, nếu mỗi ngày dọn tới dọn lui cũng rất phiền toái.
Phương Hàm chỉ chỉ một dãy nhà trệt ở cách đó xa xa, "Chính là ở đằng sau kia, phong cảnh nơi này rất đẹp, có không ít tổ kịch đến nơi này lấy cảnh quay, dãy nhà kia chính là đặc biệt cung cấp cho nhân viên tổ kịch ở, nhưng chúng tớ không ở chỗ này, không đủ chỗ, chúng tớ ở nhà dân.
Lâm Nham nghĩ nghĩ, vừa rồi trên đường đến hình như là có không ít nhà dân, nhưng cách cũng không gần.
Vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác bước đến địa điểm đang quay phim, Lâm Nham dừng lại xa xa nhìn thấy Sở Dịch đang ở giữa không trung múa mây kiếm, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi, "Sở Dịch gần đây có còn hay quấn quít lấy cậu không?"
Phương Hàm biến sắc, lắc đầu, "Lần trước tớ từ chỗ cậu trở về anh ta giống như thay đổi thành một người khác vậy, không có việc gì cũng sẽ không chủ động lại đây trêu ghẹo tớ."
Lâm Nham gãi gãi cằm, nhìn Sở Dịch huy kiếm đá chân đều đặc biệt soái, cảm thấy nếu Phương Hàm có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-giai-tri-chi-dot-xuat-ket-hon/996385/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.