Tháng bảy, buổi chiều trời trong ánh nắng tươi sáng, gió nhè nhẹ thổi qua, ánh dương quang ấm áp bao phủ khắp nơi, ánh mặt trời chiếu xuống cây cỏ nhỏ thỉnh thoảng phản xạ ra tia sáng chói mắt, đám mây thật giống như bị mặt trời thiêu đốt biến mất không còn bóng dáng, chỉ để lại một mảnh bầu trời màu xanh thẳm. Cảnh cuối cùng của 《Cung Yến》, địa điểm quay tại sơn cốc ngoại ô thành phố S. Các diễn viên mặc diễn phục trường bào phiền phức mang theo khăn trùm đầu đứng ở trước sơn cốc phơi bày tư thế mà đạo diễn yêu cầu, thường thường có thể nghe được mấy tiếng than vãn nho nhỏ. "Đạo diễn, đã chuẩn bị xong rồi." Sau khi Trường Công Tương cầm đạo cụ quay xong giơ tay lên ý bảo đạo diễn ngồi ở dưới dù che nắng ở bên cạnh. "Đến, chuẩn bị quay." Đạo diễn tay cầm loa phóng thanh, thanh âm mang theo giọng khàn khàn. Bộ phim 《Cung Yến》này là tác phẩm màn ảnh lớn lần đầu do đạo diễn Quách Tĩnh cùng biên kịch Tôn Thanh Thanh hai vợ chồng cùng quay chụp, chuẩn bị trước sau hai năm mới bắt đầu quay chụp, tổ thành viên quay chụp cũng có chút đồ sộ, nội dung bộ phim tuy nói có chút khuôn sáo cũ nhưng không ngăn nổi các diễn viên chính tốt, có giá trị nhan sắc cao có hành động, bộ phim này còn chưa có quay xong ngoài giới đã có tiếng hô hào rất cao, các bạn trên mạng biểu thị rất chờ mong. Vai diễn của Lâm Nham chính là thống lĩnh thị vệ đứng ở trước người vai nam chính, một tay cầm đao một tay nâng lên bảo hộ nam chủ nhân ở phía sau. "Tiểu Lâm cậu không cần khẩn trương, đây là một màn sau cùng rồi, quay xong liền hơ khô thẻ tre rồi." Người diễn vai nam chính trong phim chính là ảnh đế giải Kim Sư năm trước Tôn Uy ba mươi lăm tuổi, trong giới được công nhận là một trong những nam diễn viên tính tình tốt nhất biết chăm lo gia đình nhất. Lâm Nham gật đầu không lên tiếng. Nói không khẩn trương là giả, debut ba năm chỉ từng diễn qua bộ phim kịch truyền hình tuy rằng cậu đối với diễn kỹ của mình rất có lòng tin, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên quay tác phẩm màn ảnh lớn, bình thường trong tổ kịch những người tai to mặt lớn tới tới lui lui này ai so với cậu diễn kỹ càng tốt hơn? Cậu còn có học qua đây. "Đến đến đến, Lâm Nham một lúc nữa phải làm thế nào đã biết chưa? Thầy võ thuật hẳn là đã nói với cậu phải đánh nhau như thế nào rồi đi?" Sau khi Quách đạo đi tới nhìn tư thế cậu một chút gật đầu cười nói: "Đừng khẩn trương, không cần cậu nhảy núi thật sự, phía dưới có làm biện pháp bảo hộ rồi." Vì truy cầu chân thật, một cảnh sau cùng của nguyên tác vốn là cảnh quay được quay chụp trong phim trường bị đạo diễn yêu cầu đến trong sơn cốc quay chụp cảnh thật, một cảnh sau cùng là nói về thống lĩnh thị vệ vì bảo vệ vương gia bị phản quân truy giết đến sơn cốc, một người cùng nhiều người chiến đấu kịch liệt rốt cục sau cùng không địch lại, bị một cước đạp xuống sơn cốc. Sau khi hắn rơi xuống sơn cốc đại quân tiếp ứng cũng đã đến rồi, đem vương gia cứu về khải hoàn trở lại triều một lần tiêu diệt sạch phản quân, vương gia cuối cùng leo lên ngôi vị chí tôn, chuyện xưa liền kết thúc. Tuy nói kết cục rất cẩu huyết, nhưng Lâm Nham cảm thấy như vậy kỳ thực không tệ, tốt xấu gì chính mình một màn lên đài sau cùng thời gian thật nhiều, còn không thể cắt giảm. Cậu thở sâu đối đạo diễn gật đầu, "Tôi chuẩn bị xong rồi đạo diễn." Quách đạo cười híp mắt vỗ vỗ bờ vai của cậu, xoay người đi về trước máy quay. Màn sau cùng 《Cung Yến》, lần đầu tiên, action. Thống lĩnh thị vệ lôi kéo vương gia cấp tốc chạy vội, vừa chạy còn vừa quay đầu lại lo lắng nói, "Vương gia lại kiên trì thêm một chút nữa, đại quân lập tức tới ngay, ngài nghìn vạn lần đừng buông tha." Vương gia gật đầu, bởi vì thời gian dài chạy trốn môi đã có chút tím bầm, cổ họng khô khát. Mấy phản quân ở phía sau tay cầm đao dài truy giết mà đến, thống lĩnh thị vị đem vương gia bảo vệ ở phía sau người tiến lên cùng bọn chúng chém giết. Đao quang kiếm ảnh quyền đấm cước đá, thống lĩnh thị vệ rốt cục một người khó địch nhiều tay, cho dù võ công của hắn có cao tới đâu cũng không làm nên được chuyện gì, trên người bị chém rất nhiều vết thương, máu tươi nhễ nhại. "Phốc!" Thống lĩnh thị vệ bị một cước đá vào ngực, máu tươi từ trong miệng phun ra bay về phía sau. Phía sau, chính là vách đá vạn trượng. "Chỉ Thanh!" Vương gia ghé vào vách đá bi phẫn vạn phần, trong thanh âm khàn khàn lộ ra một chút tuyệt vọng. "Cut!" Quách đạo nhìn hình ảnh mà máy quay phim truyền về, gật đầu khoát tay, "Qua rồi, mau kéo Lâm Nham lên." Lâm Nham rơi ở trong túi lưới dưới sơn cốc, lúc này trong lòng còn sợ hãi tay chân lạnh lẽo. Không có biện pháp, trên người không có làm biện pháp phòng hộ nào cứ như vậy bị một cước đá xuống sơn cốc đổi lại là ai cũng đều sẽ sợ, may mà túi lưới phía dưới này cách vách đá không sao, bằng không cậu phỏng chừng sẽ bị hù chết. Cả người Lâm Nham đều là máu được nhân viên công tác kéo lên, cậu cũng không kịp lau đi tương máu dính trên mặt trên cổ và trong miệng, đi tới hỏi đạo diễn, "Có thể chứ đạo diễn?" Quách đạo gật đầu đặc biệt hài lòng, "Không tệ không tệ, vừa rồi biểu tình sau cùng rất tốt." Đáy lòng Lâm Nham cười khổ, không phải là diễn tốt, mà đó chính là bản sắc thật sự! Cậu là thật bị giật mình cũng có chút tuyệt vọng và lo lắng. Tôn Uy đi tới đưa cho cậu một tờ khăn giấy, cười an ủi, "Không tệ a Tiểu Lâm, một lần liền qua." "Cảm ơn Tôn ca." Lâm Nham cầm khăn xoa xoa mặt, "Đạo diễn nếu như là đã không còn chuyện gì của tôi vậy tôi muốn đi tẩy trang." "Đi thôi đi thôi, buổi tối chúng ta tổ chức tiệc khánh công." Tuy rằng Lâm Nham ở trong tổ kịch chỉ là một diễn viên phụ nhỏ, thế nhưng cái diễn viên phụ nhỏ này lại xuyên suốt từ lúc mới bắt đầu cho đến cuối cùng, coi như là một diễn viên phụ rất quan trọng. Lâm Nham khoát tay nói, "Tiệc khánh công tôi thì không đi được rồi, người đại diện lúc trước có gọi điện thoại đến bảo khi nào tôi hơ khô thẻ tre sau liền lập tức trở về công ty, hình như có chuyện gì muốn tìm tôi thương lượng." Lâm Nham xin lỗi cười cười. Quách đạo cũng không quan tâm cậu có đi hay là không, ở trong mắt ông diễn kỹ của Lâm Nham mặc dù không tệ nhưng rốt cục cũng chỉ là một diễn viên phụ nhỏ không có bối cảnh gì, cũng liền tùy ý cậu. "Vậy được, lần này cậu biểu hiện không tệ, lần sau nếu như còn có nhân vật nào thích hợp với cậu tôi lại tìm cậu nữa." Lâm Nham gật đầu nói cám ơn xong sau đó xoay người nói với Tôn Uy, "Cảm ơn Tôn ca chiếu cố trong khoảng thời gian này, chờ trở về C thị rồi em mời anh ăn cơm." Tôn Uy vội xua tay cho biết không cần khách khí. Lâm Nham đi tẩy trang, lúc đi ra cùng những người khác trong đoàn kịch nói lời tạm biệt sau đó mang theo trợ lý vội vàng đến sân bay. "Lâm ca, Đàm ca nói bảo anh đến công ty tìm anh ấy." Trợ lý Lưu Mai năm nay hai mươi bốn tuổi, so với Lâm Nham còn lớn hơn một tuổi, bất quá cô mới vào giới cho nên thấy người nào cũng gọi anh gọi chị a, Lâm Nham sửa lại mấy lần cho cô cũng không được liền tùy cô. "Tôi biết rồi, đoán chừng là chuyện ký tiếp hợp đồng." Từ lúc debut đến nay đã ba năm rồi luôn ở giải trí Tinh Quang kỳ thực Lâm Nham có chút không muốn ký tiếp hợp đồng, người đại diện Đàm Lực Cần tuy rằng cũng phụ trách bốn người đang dẫn dắt dưới tay, có một số việc lại tổng là không thể chiếu cố chu toàn được. Lâm Nham thở dài lật ghế ngồi ở khu chờ, đeo khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt. Tướng mạo cậu trong giới soái ca mỹ nữ tập hợp này cũng chỉ có thể tính là trung bình bất quá cặp mắt kia cũng là hấp dẫn người ngoài ý muốn, đạo diễn tìm cậu diễn ngoại trừ chọn trúng động tác cơ bản của cậu đều là coi trọng cặp mắt kia của cậu. Tuy rằng lúc nhìn người thản nhiên, nhưng trong suốt không nói ra được, cho dù là liếc mắt liền có thể giống như nhìn tiến vào lòng người. đồng tử của cậu so với người bình thường lớn hơn một chút, các nữ minh tinh quen biết cậu đều sẽ trêu chọc cậu nói ở trong cái giới khắp nơi đều dùng lens Lâm Nham tiết kiệm không ít tiền. Lâm Nham đối với lần này chỉ là cười cười, cậu cảm thấy đây là đang khích lệ cậu. Chuyến bay từ S thị đến C thị tốn ba tiếng, Lâm Nham từ lúc máy bay cất cánh đã đeo bịt mắt ngủ thẳng đến khi máy bay hạ cánh, bất quá trong lòng cậu có chút chút kích động. "Lâm ca, anh cùng bạn trai anh có phải là đã sắp kết hôn rồi hay không?" Tính hướng của Lâm Nham cũng không phải là bí mật gì, hiện tại sau khi hôn nhân đồng tính hợp pháp không ít tình nhân đồng tính bí mật đều kéo nhau đi lĩnh chứng kết hôn rồi, cho nên Lưu Mai hỏi lời này cũng không tính là thất lễ. Lâm Nham thản nhiên cười cười không nói chuyện. Lần này trở về cậu là chuẩn bị cùng bạn trai nói đến chuyện kết hôn nha, hai người ở cùng nhau đã hơn hai năm rồi, tuy rằng bởi vì hai bên đều là người trong giới giải trí luôn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng cậu cảm thấy tình cảm của hai người đã thích hợp, hơn nữa nói thật, trong khung Lâm Nham có một chút ý tứ bảo thủ, cậu cảm thấy người không lấy mục đích kết hôn làm cuối cùng mà nói chuyện yêu đương đều là đùa giỡn lưu manh, cho nên tuy rằng nói chuyện yêu đương cùng bạn trai đã hơn hai năm rồi, nhưng hai người bọn họ lại không có làm đến một bước cuối cùng kia! Lời này nếu như đối với người khác mà nói khẳng định không ai tin, thế nhưng không thể không nói, Lâm Nham hai mươi ba rồi, lại còn là xử nam! Bạn trai cậu Tề Huy năm nay hai mươi bảy tuổi debut đã tám năm, mặc dù không có nhận được giải ảnh đế thế nhưng phim điện ảnh nhận quay bình quân một năm có khoảng năm sáu bộ, cũng đã sớm diễn lên vai nam chính, hai người không cùng một công ty giải trí cho nên đến nay không có cơ hội hợp tác, bất quá lúc trước nghe ý tứ của Tề Huy hình như lại qua không lâu sau lễ trao giải điện ảnh Kim Sư hắn được vào vòng đề cử vai nam chính, có thể lúc này đây ảnh đế là có thể rơi vào trên đầu hắn. Lâm Nham nghĩ đến bạn trai Tề Huy thì khóe miệng hơi câu dẫn ra nụ cười, bởi vì quay phim 《Cung Yến》 hai người đã có ba tháng không gặp mặt, bình thường đều là gọi điện thoại gửi wei xin liên tiếp, nhưng là rất nhớ a. Từ sân bay đi ra thì đã là sáu giờ chiều rồi, lúc này trời vẫn còn sáng, Lâm Nham cùng Lưu Mai ngồi xe taxi trực tiếp đến công ty. Không ngoài sở liệu, Đàm Lực Cần tìm cậu chính là vì chuyện hợp đồng tiếp theo, bất quá Lâm Nham vẫn nói ra suy nghĩ của mình một chút. "Có phải công ty đưa ra điều kiện ký hợp đồng tiếp theo cậu không hài lòng? Chúng ta có thể tìm lão tổng thương lượng." Đàm Lực Cần rất xem trọng Lâm Nham, đứa bé này từ khi debut tuy rằng không có đỏ tía thế nhưng cũng vẫn có không ít người yêu thích, không thể nói là tuyến đầu tuyến hai, nhưng tốt xấu có thể được cho là diễn viên tuyến ba, lại bồi dưỡng một lúc không chừng là có thể một lần nổi tiếng cũng không chừng. "Cũng không phải, Đàm ca anh cũng biết chuyện của em cùng A Huy, cho nên.... Em nghĩ sau khi kết hôn nhìn xem có thể tiếp tục ở trong giới này được nữa hay không." Trên mặt Lâm Nham có chút ửng hồng, còn có một câu cậu chưa nói, cậu muốn kết hôn sau đó lập tức liền có con, tuy nói đàn ông sinh con tình huống không gặp nhiều, thế nhưng không chừng hai người bọn họ cố gắng một chút là có thể tại ra cậu bé đi ra đi? Cậu đặc biệt thích trẻ con, cho nên sinh con là chuyện nhất định. Đàm Lực Cần sửng sốt, trầm ngâm một lát sau lại đặc biệt uyển chuyển nói, "Lâm Nham cậu còn trẻ, hiện tại liền muốn kết hôn sinh con có phải là có hơi chút sớm hay không?" Dù sao cũng là đứa nhỏ chính mình dẫn dắt, có mấy lời hắn ta thực sự không có biện pháp nói ra khỏi miệng. "Đàm ca em biết ý của anh, chuyện này chỉ là tự em nghĩ, em còn chưa cùng A Huy đề cập qua, anh cho em mấy ngày được không? Em trở về cùng hắn thương lượng một chút." Thở dài một hơi, Đàm Lực Cần gật gật đầu nói: "Vậy được rồi, cậu lúc này quay phim cũng thật mệt mỏi, liền nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày đi." Lâm Nham gật gật đầu nói cám ơn lại cùng Đàm Lực Cần nói mấy câu sau liền tạm biệt rời khỏi. Nhìn bóng lưng cậu rời đi, Đàm Lực Cần lắc đầu cảm giác mình có thể là đa tâm rồi, có thể Lâm Nham thật có thể tâm tưởng sự thành cũng nói không chừng đâu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]