Mạc Phỉ vẫn còn nhớ lần đầu tiên cậu giết người, là người béo béo kia đã chết dưới cương côn của cậu, nói thật cậu cũng không thể nhớ được tướng mạo của người kia như thế nào. Nhưng cậu vẫn mãi nhớ cái cảm giác ấy, cảm giác khi cương côn nện trên đầu hắn ta.
Máu dính nhơm nhớp chạy dọc theo đao trên tay cậu, Mạc Phỉ dùng chân đá đá con Zombie bên cạnh.
Đường Sĩ Miễn thở hỗn hễn, nói với cậu: “Zombie bên ngoài đã dọn sạch, bên trong cũng không ảnh hưởng nhiều tới chúng ta.
Zombie ở nơi này cũng không nhiều, xem ra thông tin mà cậu nhận được không chính xác rồi.”
Cậu thu hồi súng, nhìn máy tính cách đó không xa, quay lại nói với Đường Sĩ Miễn: “Đến đây, giúp tôi một tay đi.”
Người đã chết, giữ sách lại cũng chả làm gì được, hiện giờ chẳng có ai đến để dọn dẹp sách. Mạc Phỉ dùng dụng cụ cạy máy tính ra lấy những linh kiện hữu dụng bên trong.
Cậu cùng Đường Sĩ Miễn cố đem những vật dụng cần thiết lên xe, còn đem vài quyển sách nữa.
” Ơ có bộ 《 Băng cùng chi hỏa ca》này, vừa vặn tôi có quyển đầu, thêm quyển này nữa là đủ bộ.”- Đường Sĩ Miễn cười nói, quăng quyển sách vào xe.
Nhưng tâm tình của Mạc Phỉ không nhẹ nhỏm như vậy, bây giờ chắc Địch Hạo Tuấn đang ở trong phòng của Đường Sĩ Miễn, không biết anh ấy có tìm được đầu mối nào không.
“Nhiều nhân vật, nhiều tình tiết, nhưng làm tôi ấn tượng sâu nhất chỉ có một.”- Đường Sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-gia-quy-lai/3228456/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.